KHI MÙA HOA NỞ LẦN HAI

Chương 9: Một Ngày Không Trà


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm ấy, trời trong, gió nhẹ, nắng vàng rót qua từng kẽ lá.
Mọi thứ đều giống những ngày trước.

Chỉ có Vy không đến.


Chiếc ghế vẫn trống – và ly trà nguội dần

Khoa mở cửa tiệm như thường lệ.
Sắp xếp lại sách. Lau bàn.
Chuẩn bị hai tách trà sen.

Một đặt bên phải – nơi anh vẫn ngồi.
Một đặt bên trái – nơi Vy luôn ngồi.

Thời gian trôi chậm. Kim đồng hồ nhích từng tiếng tíc tắc như cố ý kéo dài chờ đợi.

18 giờ. Không có tiếng chuông gió.

18 giờ 30. Trà nguội.

19 giờ. Trời bắt đầu sẩm, tiệm sách vắng bóng người.

Khoa vẫn ngồi nguyên, không đọc, không viết.
Chỉ giữ tay trên ly trà chưa ai uống – như một nghi thức đơn giản để nói rằng:

“Anh đã đợi.”


Lần đầu tiên, Khoa viết một dòng thư không địa chỉ

Anh mở ngăn kéo gỗ – nơi cất những bức thư cũ.

Lấy ra một tờ giấy, anh viết:

“Nếu em đang mệt, anh mong em nghỉ.
Nếu em đang khóc, anh mong em có khăn mềm.
Nếu em chỉ đang muốn ở một mình…
anh vẫn sẽ đợi ở đây – ngày mai, và cả ngày sau nữa.”

Anh không ký tên.
Chỉ gấp lại, đặt trong ngăn kéo – cạnh những lời chưa bao giờ gửi đi.


Vy, lúc đó, ngồi trên chuyến xe buýt về quê cũ

Bà ngoại Vy nhập viện đột ngột – không nghiêm trọng, nhưng đủ để khiến cô vội vàng bỏ lại mọi thứ, không kịp nhắn ai.

Trong tay cô là cuốn sổ nhỏ, kẹp bức thư tay mà cô định đọc cho Khoa nghe vào chiều nay.
Chưa viết xong.

Trên xe, cô nhìn ra cửa sổ, lòng nặng trĩu vì cảm giác nợ một lời giải thích – điều mà cô từng ghét nhất trong các mối quan hệ.

Cô sợ.
Sợ anh nghĩ cô biến mất.
Sợ anh không đợi.
Sợ chiếc ghế trống đã bị dẹp đi.


Nhưng có những người, không cần lời hứa – vẫn luôn có mặt

Sáng hôm sau, khi Vy trở về, tiệm sách vẫn mở cửa như mọi ngày.
Cánh cửa gỗ vẫn kêu kẽo kẹt quen thuộc.
Chuông gió vẫn vang khẽ khi cô bước vào.

Khoa đang lau bụi kệ sách. Nghe tiếng chuông, anh quay lại.

Không ngạc nhiên.
Không trách móc.
Chỉ mỉm cười – một nụ cười rất khẽ, nhưng rất thật.

Anh quay vào trong, rót trà.
Trà sen. Vừa đủ ấm.

Vy ngồi xuống ghế của mình, rút ra mảnh giấy nhăn trong túi, đặt lên bàn.

– “Em xin lỗi. Em đi gấp… không kịp nói.”

Khoa gật nhẹ.

– “Anh biết. Không sao.”
– “Anh đã pha hai tách trà hôm qua. Nhưng chỉ một người uống.”

Vy nhìn ly trà hôm nay, hơi run tay.

– “Hôm nay… sẽ có hai người.”
– “Và em sẽ uống hết.”


Kết chương: Có một loại quan tâm không ồn ào, không đòi hỏi, không cần hỏi – chỉ cần có mặt

Chiều đó, họ ngồi im, không ai nói nhiều.
Không hỏi đi đâu, không cần lý do.

khi người ta đủ thương,
sự vắng mặt không phá vỡ điều gì –
nó chỉ khiến cuộc trở về thêm nhiều ý nghĩa.


✅ HẾT CHƯƠNG 9


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!