“Nếu có thể quay ngược thời gian, tôi chỉ muốn nói với bản thân rằng—
Đừng cầm cốc cà phê ấy đi ngang qua tổng tài…”
Sáng hôm đó, bầu trời thành phố C rực một màu lam nhạt. Mặt trời mới chỉ nhô lên một nửa, ánh sáng xuyên qua lớp kính tòa nhà “Tập đoàn Trạch Dương” – nơi Minh An sắp bắt đầu công việc đầu tiên sau khi tốt nghiệp.
Cô đứng trước gương trong nhà vệ sinh tầng trệt, chỉnh lại cà vạt của bộ vest nữ. Một tay nắm túi hồ sơ, một tay run run cầm tấm thẻ nhân viên vừa nhận sáng nay.
“Phòng kỹ thuật… tầng 18…”
Cô thì thầm, như tự trấn an mình.
Minh An vốn không giỏi giao tiếp. Cô học chuyên ngành công nghệ thông tin, thích viết, thích những thứ yên tĩnh. Vậy mà, số phận lại đẩy cô đến làm việc trong một công ty top đầu về công nghệ – truyền thông, nơi mà mỗi nhân viên đều như đang chạy đua với thời gian.
Bước vào thang máy, cô lặng lẽ đứng nép một góc. Vài nhân viên khác trò chuyện rôm rả, còn cô chỉ mím môi, cúi đầu nhìn mũi giày.
Thang dừng ở tầng 10, một giọng nói trầm thấp vang lên:
“Lên tầng 18.”
Cửa mở, và người bước vào khiến cả không gian như chùng xuống.
Một người đàn ông cao ráo, dáng thẳng tắp, áo sơ mi trắng phẳng phiu, tay cầm máy tính bảng. Ánh sáng lạnh từ màn hình phản chiếu lên gương mặt anh – đường nét sắc bén, ánh mắt bình thản nhưng đầy uy quyền.
Không ai dám nói thêm lời nào. Không khí trong thang máy đột nhiên yên tĩnh lạ thường.
Minh An ngẩng lên một chút, rồi lập tức quay đi. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc đó, cô đã kịp nhận ra —
Đó chính là Lâm Trạch, tổng giám đốc trẻ nhất trong lịch sử công ty Trạch Dương, 29 tuổi, từng du học Anh, IQ được đồn là hơn 180.
Cửa mở ra ở tầng 18. Mọi người lần lượt cúi đầu chào:
“Chào Tổng giám đốc!”
Anh gật nhẹ, không biểu cảm.
Minh An rụt rè theo dòng người ra ngoài, cố gắng hòa vào đám đông. Nhưng vì quá căng thẳng, tay cô khẽ run, và… cốc cà phê trong tay nghiêng hẳn.
Xoảng!
Một tiếng nhỏ thôi, nhưng cả tầng như ngừng thở.
Cà phê nóng hổi đổ thẳng lên áo sơ mi trắng của tổng giám đốc. Màu nâu loang lổ trên nền vải trắng trông vừa buồn cười vừa thảm họa.
Cả phòng kỹ thuật im phăng phắc.
“Tôi… tôi xin lỗi! Tôi không cố ý…” – Minh An lắp bắp, hoảng loạn lấy khăn giấy trong túi ra.
Cô vươn tay định lau, nhưng lại chạm phải ánh mắt của anh – sâu, lạnh, sắc như ánh thép.
“Cô nghĩ tôi cần người lau giúp sao?” – Giọng anh trầm, thấp, không to nhưng đủ để tất cả đều nghe thấy.
Cả người cô cứng đờ.
“Tôi xin lỗi, tôi thật sự không… tôi chỉ—”
“Tên?”
“Dạ?”
“Cô tên gì?”
“Minh An, phòng kỹ thuật…”
“Tốt. Phòng kỹ thuật à? Từ giờ nhớ cẩn thận với ‘kỹ thuật’ của mình.”
Anh không quát, không tức giận. Nhưng ánh mắt lạnh nhạt ấy khiến cô muốn độn thổ ngay lập tức.
Cô cúi gằm mặt, vừa xấu hổ vừa sợ hãi. Khi anh rời đi, không khí trong phòng như mới được phép thở ra.
Một đồng nghiệp nhỏ giọng:
“Cô mới vào mà dám tạt cà phê lên tổng giám đốc? Cô gan thật đấy.”
Một người khác bật cười:
“Tôi cá là cô sẽ không trụ nổi ba ngày.”
Minh An chỉ biết gượng cười. Cô ngồi xuống chỗ, mở máy tính, mà tay vẫn run đến mức gõ sai mật khẩu ba lần.
Buổi sáng trôi qua trong căng thẳng. Đến trưa, cô mang cơm hộp ra khu pantry ăn, cố gắng né mọi ánh nhìn. Trong đầu chỉ quanh quẩn một câu:
“Xong rồi, mình tiêu rồi.”
Cô thở dài, mở điện thoại, đăng nhập blog cá nhân “Gió Trong Mạng” – nơi duy nhất cô có thể trút hết mệt mỏi.
[Bài viết mới: “Sếp tôi có trái tim làm bằng sắt”]
Hôm nay, tôi vừa gặp người đàn ông khiến mình lạnh sống lưng chỉ trong ba giây. Anh ta không cần quát, không cần ra lệnh, chỉ cần một ánh nhìn, tôi đã biết mình là kẻ ngốc nhất thế giới.
Nhưng anh ta vẫn rất đẹp trai. Quá đẹp trai.
Có lẽ ông trời thích trêu ngươi: kẻ lạnh lùng nhất lại khiến tim tôi đập nhanh nhất.
Cô bấm “Đăng bài”, rồi gác điện thoại, tự trấn an: “Chỉ vài người đọc thôi, ai mà biết được tổng giám đốc là ai.”
Chiều hôm đó, trong văn phòng tầng 19, Lâm Trạch đang duyệt báo cáo. Trợ lý riêng – Tô Duy – bước vào, cầm máy tính bảng.
“Tổng giám đốc, có bài viết đang được chia sẻ trong nội bộ. Hình như nói về anh.”
Anh nhướn mày:
“Về tôi?”
“Vâng. Blog tên ‘Gió Trong Mạng’. Nhiều nhân viên truyền tay nhau đọc.”
Anh cầm lấy máy tính bảng.
Bài viết ngắn, văn phong mềm mại, có chút hài hước.
Dòng cuối cùng khiến khóe môi anh khẽ cong:
‘Kẻ lạnh lùng nhất lại khiến tim tôi đập nhanh nhất.’
Tô Duy quan sát, hỏi thử:
“Cần xử lý không ạ? Em có thể tìm ra IP của người viết.”
Anh ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén:
“Không cần. Chỉ là một blog nhỏ thôi.”
Rồi sau vài giây im lặng, anh nói thêm:
“Nhưng… gửi link cho tôi.”
Buổi tối, trong căn hộ cao tầng, Lâm Trạch mở laptop. Dòng chữ “Gió Trong Mạng” hiện lên trên màn hình.
Anh đọc từng câu, từng chữ, như đang nhìn thấy hình bóng ai đó qua những dòng chữ mềm mại.
“Sếp tôi có trái tim làm bằng sắt…”
“Nhưng đôi khi tôi nghĩ, có lẽ anh ta chỉ không biết cách nói lời dễ nghe.”
Lâm Trạch chống cằm, ánh mắt trầm xuống. Một cảm giác lạ lùng len lỏi – vừa buồn cười, vừa khó hiểu.
Anh mở tài khoản mới, đặt tên: “NightReader” – Người đọc đêm.
Và anh để lại bình luận đầu tiên:
“Nếu trái tim anh ta làm bằng sắt, có khi nào cô chính là ngọn lửa?”
Minh An nhận được thông báo bình luận, ngạc nhiên.
“Ngọn lửa à?” – Cô lẩm bẩm, bật cười một mình.
Cô trả lời:
“Lửa nhỏ quá chắc chẳng đốt nổi bức tường băng ấy đâu.”
Một phút sau, “NightReader” phản hồi:
“Lửa nhỏ vẫn có thể sưởi ấm, nếu anh ta chịu đứng yên.”
Cô chợt thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường.
Không biết người bình luận là ai, nhưng… những câu chữ đó khiến cô thấy được an ủi.
Giữa một ngày hỗn loạn, có ai đó đang lặng lẽ đọc mình – lặng lẽ hiểu mình.
Đêm muộn.
Lâm Trạch đóng laptop, tựa lưng ra ghế, nhìn thành phố qua lớp kính lớn.
Ánh đèn phản chiếu trong mắt anh như những vì sao vụn.
Anh mím môi, khẽ nói một mình:
“Minh An… thú vị thật.”
Và đó là cách, một tổng tài lạnh lùng và một cô nhân viên vụng về bắt đầu mối liên kết kỳ lạ –
qua một tách cà phê đổ,
và một blog nhỏ trong đêm.