khi mùa hoa nở ở florence

Chương 5: Cơn mưa đêm và nụ cười đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời đổ mưa từ chiều, từng hạt nặng nề rơi xuống mặt kính, hòa với ánh đèn vàng nhạt của văn phòng cao tầng, phản chiếu thành những vệt sáng run rẩy. Thành phố về đêm vẫn ồn ào, nhưng ở tầng 28 của trụ sở Tập đoàn Lục Thị, chỉ còn lại một căn phòng sáng đèn — phòng Tổng Giám đốc.

Bên trong, Hạ Vân ngồi trước màn hình máy tính, gõ từng dòng báo cáo cuối cùng cho dự án “Minh Tân”. Cô đã ở lại công ty từ sáng đến giờ, cổ tay đau nhức, mắt cay xè, nhưng vẫn cố hoàn thành. Ngoài cửa kính, tiếng mưa như một bản nhạc nền buồn bã, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng sấm xa.

Cửa phòng bật mở, tiếng bước chân trầm ổn vang lên. Cô không cần nhìn cũng biết là ai.

“Vẫn chưa về sao?”

Giọng nam trầm thấp, khàn nhẹ, nhưng rõ ràng là mệt mỏi sau cuộc họp dài.

Hạ Vân ngẩng đầu, nở nụ cười nhạt:

“Báo cáo chưa xong, tôi muốn chỉnh lại vài chi tiết trong bản kế hoạch đầu tư. Ngài Lục muốn xem qua không?”

Lục Dịch Trạch đứng sau cô, tay đút túi quần, ánh mắt dừng lại trên những dòng chữ dày đặc. Bộ vest đen của anh vẫn hoàn hảo, cà vạt thắt chặt, nhưng mệt mỏi hằn rõ nơi khóe mắt.

“Cô không cần phải ép bản thân như vậy. Tôi đã nói rồi, dự án này không phải một mình cô gánh.”

“Nhưng nếu tôi không làm kỹ, anh sẽ là người bị Hội đồng chất vấn.”

“Cô quan tâm đến tôi từ khi nào vậy?” — anh nghiêng đầu, ánh nhìn sắc như lưỡi dao.

Câu nói khiến Hạ Vân khựng lại. Trong giây lát, cô không biết nên trả lời thế nào.

Cô cúi xuống, giả vờ sắp xếp giấy tờ: “Tôi chỉ đang làm đúng trách nhiệm của mình.”

Anh cười khẽ, không rõ là chế giễu hay tán thưởng.

“Đúng trách nhiệm… Hạ Vân, cô lúc nào cũng dùng hai chữ ‘trách nhiệm’ để che đi cảm xúc thật sao?”

Hạ Vân cứng người. Cô không ngờ anh lại hỏi thẳng như thế.

Trong khoảnh khắc đó, cô nhìn thấy trong đôi mắt anh một điều gì đó khác — không còn là sự lạnh lùng cao ngạo thường thấy, mà là một chút quan tâm, một chút tò mò, như thể anh đang cố tìm lại người con gái từng khiến anh tin vào điều gì đó xa xôi.

“Ngài Lục, nếu không còn gì khác, tôi xin phép về trước.”

Cô đứng dậy, định cầm ô, nhưng vừa mở cửa thì tiếng sấm nổ rền. Mưa lớn đến mức nhìn không rõ đường.

“Đừng cố ra ngoài. Đường tắc rồi, tài xế của tôi cũng chưa quay lại.”

Anh nói, giọng bình thản nhưng có phần ra lệnh.

“Không sao, tôi có thể tự về.”

“Cô định đi bộ trong mưa lớn như thế này?”

“Chỉ là vài con phố thôi, tôi—”

Chưa kịp dứt câu, anh đã bước lại gần, giật nhẹ chiếc ô trong tay cô, đặt sang một bên. Khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước, hơi thở anh phả lên cổ cô, ấm áp nhưng khiến tim cô đập loạn.

“Cô lúc nào cũng bướng bỉnh như thế. Cứ như thể, nếu không tự làm khổ mình, cô sẽ không yên lòng.”

“Anh… đang nói gì vậy?” — cô lùi lại, giọng khàn đi.

“Chẳng lẽ tôi nói sai?”

Ánh mắt hai người chạm nhau. Giây phút đó, thời gian như ngừng lại. Tiếng mưa, tiếng sấm, ánh đèn — tất cả như biến mất, chỉ còn hơi thở và nhịp tim hòa vào nhau.

Anh là người phá vỡ im lặng trước:

“Cô ở lại đi. Tôi không muốn mai lại nghe tin nhân viên của mình bị cảm chỉ vì cố tỏ ra mạnh mẽ.”

Giọng anh nhẹ hơn, như một sự thỏa hiệp hiếm có. Hạ Vân thoáng do dự, nhưng rồi gật đầu.

“Được. Tôi sẽ ở lại.”

Phòng nghỉ nhỏ bên trong văn phòng được mở ra. Không gian ấm cúng, có sofa dài, một chiếc chăn mỏng gấp gọn.

Hạ Vân ngồi bên cửa sổ, nhìn mưa. Lục Dịch Trạch rót một ly nước ấm, đặt trước mặt cô.

“Cảm ơn.”

“Cô sợ sấm à?”

“Không… chỉ là không thích tiếng ồn.”

“Vậy thì giống tôi.” — Anh đáp đơn giản, rồi ngồi xuống ghế đối diện.

Không ai nói gì thêm. Chỉ còn tiếng mưa rơi, khe khẽ, đều đặn.

Hạ Vân khẽ đưa mắt nhìn anh — người đàn ông luôn mang vẻ lạnh lùng, xa cách, nay lại trầm lặng đến lạ.

Ánh sáng mờ hắt lên khuôn mặt anh, làm nổi bật sống mũi cao, đôi mắt sâu thẳm như chứa cả bầu trời đêm.

Cô bất giác nhớ lại những ngày đầu mới vào công ty, khi anh bước qua giữa dãy nhân viên, tất cả đều cúi chào, chỉ riêng cô là không ngẩng đầu. Khi ấy, anh chỉ nhìn thoáng qua — một ánh nhìn khiến cô vừa run vừa xao động.

Cô không nghĩ, vài tháng sau, hai người sẽ ngồi trong căn phòng này, cách nhau chưa đầy hai mét.

“Cô biết không…” — anh nói khẽ, giọng gần như chỉ để gió nghe thấy.

“Lúc tôi nhận hồ sơ của cô, tôi đã định từ chối.”

“Vì sao?”

“Bởi vì trong lý lịch, cô từng là người của Tập đoàn Thẩm Thị — đối thủ lớn nhất của tôi.”

Hạ Vân siết chặt tay. Cô không ngờ anh biết.

“Tôi rời khỏi Thẩm Thị vì lý do cá nhân.”

“Cá nhân?” — Anh cười nhẹ. “Hay là vì Thẩm Ngôn?”

Cái tên ấy khiến cô sững người.

“Anh… điều tra tôi?”

“Tôi không cần điều tra. Người ta tự kể.”

Giọng anh bình thản, nhưng trong ánh mắt có thứ gì đó không nói thành lời — ghen, hay tò mò?

“Thẩm Ngôn là người đã khiến cô phải rời khỏi đó, đúng không?”

“Anh không cần biết.”

“Nhưng tôi muốn biết.”

Anh đứng dậy, tiến đến gần cô.

“Không phải vì tò mò, mà vì tôi muốn hiểu — rốt cuộc điều gì khiến một người như cô lại chọn vùi mình vào công việc, chọn che giấu tất cả đằng sau lớp mặt nạ lạnh lùng ấy.”

Cô im lặng. Bên ngoài, mưa vẫn rơi không ngớt.

Cuối cùng, Hạ Vân khẽ nói, giọng khàn đi:

“Có những chuyện… biết cũng chẳng để làm gì, Ngài Lục. Quá khứ của tôi, anh không cần thương hại.”

“Không phải thương hại.” — Anh ngắt lời. “Là quan tâm.”

Lần đầu tiên, Hạ Vân không biết nói gì. Từ “quan tâm” từ miệng Lục Dịch Trạch vang lên như một dư âm kỳ lạ, ấm áp nhưng đầy mâu thuẫn. Cô không hiểu vì sao anh lại nói ra điều đó, và càng không hiểu vì sao tim mình lại đập nhanh đến thế.

Bỗng, ánh chớp lóe sáng, tiếng sấm rền vang, đèn chập chờn tắt phụt.

Căn phòng chìm trong bóng tối.

“Đừng sợ.”

Giọng anh vang lên bên cạnh. Trong tích tắc, cô cảm nhận được bàn tay anh khẽ chạm vào tay mình, ấm áp, chắc chắn.

Hơi thở hai người hòa vào nhau trong bóng tối.

Một giây. Hai giây.

Rồi đèn bật sáng trở lại.

Cô vội rút tay về, mặt đỏ bừng, còn anh chỉ khẽ mỉm cười, lặng lẽ quay đi.

Đêm đó, cô nằm trên sofa, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Anh vẫn ngồi làm việc ở bàn, ánh sáng màn hình phản chiếu lên khuôn mặt điềm tĩnh.

Trong lòng Hạ Vân bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ — bình yên, và cả một nỗi sợ mơ hồ.

Cô biết, từ khoảnh khắc bàn tay anh chạm vào tay mình, mọi thứ đã không còn như trước.

Cô đang bước vào một cơn mưa khác — mưa của cảm xúc, mưa của những điều không thể gọi tên.

Sáng hôm sau, mưa tạnh.

Khi Hạ Vân tỉnh dậy, trên bàn đã có một ly cà phê nóng và một tờ giấy ghi dòng chữ gọn gàng:

“Cà phê không đường — vì tôi biết cô không thích ngọt.

Tôi ra sân bay lúc 7h, dự án giao lại cho cô tạm thời phụ trách.

– Lục Dịch Trạch.”

Cô cầm tờ giấy, lòng dậy lên một cảm xúc lạ lùng.

Người đàn ông đó, người luôn khiến cô mệt mỏi, khó chịu, lại vừa để lại một dấu ấn quá dịu dàng.

Cô khẽ mỉm cười, nhìn ra bầu trời trong xanh sau cơn mưa.

Mọi chuyện có lẽ chỉ mới bắt đầu…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×