khi mùa hoa nở ở florence

Chương 4: Khi ánh mắt anh khiến cô lạc nhịp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng ở thành phố A luôn ồn ào. Ánh nắng len qua cửa sổ chiếu lên bàn làm việc, phản chiếu ánh sáng dịu như pha lê. Minh An vừa bước vào công ty, chưa kịp ngồi xuống đã thấy mọi người xôn xao.

“Nghe nói hôm nay tổng tài đích thân đến kiểm tra dự án truyền thông đấy.”

“Thật không? Bình thường toàn để trưởng phòng lo mà.”

“Nghe đâu anh ta vừa về từ chi nhánh Thượng Hải, chắc muốn xem tiến độ.”

Minh An nghe mà tim như rơi xuống.

Vừa mới sáng sớm đã gặp “sóng to gió lớn” thế này… cô chỉ mới chỉnh sửa xong bản kế hoạch đêm qua, chưa kịp in ra trình ký.

“Minh An, chuẩn bị tài liệu, đi họp tầng 25.” – Trưởng phòng Diệp nói nhanh.

“Dạ, em biết rồi.” Cô cầm tập giấy, chạy đi mà lòng vẫn rối bời.

Phòng họp vẫn là nơi quen thuộc: tường kính, bàn dài, ánh sáng lạnh.

Lâm Trạch ngồi ở vị trí đầu bàn, áo vest đen, cà vạt xám bạc, khuôn mặt sắc nét đến mức mọi góc độ đều có thể in vào trí nhớ người đối diện.

Anh ngẩng đầu khi cô bước vào.

Ánh mắt ấy chạm phải cô — chỉ một thoáng thôi, nhưng lại khiến tim cô lỡ nhịp.

“Bắt đầu đi.”

Giọng anh trầm thấp, không có chút cảm xúc.

Cô hít sâu, đặt tập tài liệu lên bàn, bắt đầu trình bày.

Giọng cô nhẹ nhưng dần trở nên chắc chắn hơn, nhịp nói đều đặn. Mỗi câu, mỗi từ, đều là kết quả của những đêm thức khuya sửa đi sửa lại.

Khi cô nói xong, không gian yên ắng một lúc.

Lâm Trạch không nói gì. Anh đưa tay lật xem từng trang tài liệu, đôi mắt đen sâu như đáy nước, khiến cô không thể đoán nổi anh đang nghĩ gì.

Cuối cùng, anh ngẩng lên:

“Rất tốt.”

Chỉ hai chữ ngắn ngủi, nhưng trong phòng như thoáng qua một làn gió nhẹ.

Diệp trưởng mỉm cười, vài đồng nghiệp cũng nhìn cô bằng ánh mắt khâm phục.

Chỉ riêng Minh An biết, hai chữ đó khiến cô nhẹ nhõm đến mức suýt bật cười.

Sau buổi họp, cô đang gom tài liệu thì giọng anh vang lên phía sau:

“Minh An, ở lại.”

Cô sững người, ngẩng lên nhìn.

Lâm Trạch vẫn ngồi yên, một tay chống cằm, ánh mắt nhìn cô bình thản nhưng sâu thẳm.

“Có… có việc gì ạ?”

“Về phần quảng bá trực tuyến, tôi muốn nghe thêm đề xuất của cô.”

“Dạ, em có vài phương án sơ bộ, nhưng—”

“Không nhưng.” – Anh ngắt lời, giọng trầm hơn: “Tôi muốn nghe bây giờ.”

Cô cắn môi, ngồi xuống ghế cạnh bàn họp, mở laptop trình bày.

Anh không rời mắt khỏi cô.

Mỗi lần cô nói, anh lại quan sát cách cô nhíu mày khi suy nghĩ, cách cô đưa tay lật tài liệu, ánh sáng phản chiếu lên đôi mắt trong trẻo ấy.

Càng nhìn, lòng anh càng có cảm giác… lạ.

Không phải cảm xúc của một vị tổng tài đánh giá nhân viên, mà là thứ gì đó mềm mại, len lỏi, khiến anh vô thức mỉm cười.

“Em nghĩ sao về việc hợp tác với nền tảng chia sẻ video?” – Cô hỏi, vừa trình chiếu slide.

“Ý tưởng không tồi.”

“Em có thể làm thử bản demo trong tuần này.”

“Được. Gửi tôi xem trước.”

Giọng anh trầm, đều, nhưng trong từng chữ lại mang theo sự tin tưởng hiếm có.

Minh An ngẩng đầu, vô thức mỉm cười: “Cảm ơn tổng tài đã tin tưởng.”

Anh nhìn cô một lúc rồi đáp khẽ: “Tôi tin người biết mình đang làm gì.”

Một câu nói đơn giản, nhưng khiến trái tim cô như bị khuấy động.

Khi cô rời khỏi phòng, trợ lý Lục bước vào, khẽ nói:

“Tổng tài, lịch họp chiều đã dời, anh có muốn—”

“Để sau.”

Lâm Trạch nói ngắn gọn, ánh mắt vẫn dõi theo cánh cửa vừa khép lại.

Trợ lý nhìn theo hướng ấy, khẽ nhướn mày.

Anh chưa từng thấy tổng tài của mình có ánh nhìn như vậy.

Không phải lạnh, không phải vô cảm — mà là… dịu lại, ấm áp đến lạ thường.

Tối hôm đó, Minh An về nhà, mở laptop tiếp tục hoàn thiện bản demo.

Trên bàn, ly cà phê đã nguội, đèn bàn hắt ánh sáng vàng ấm lên đôi tay cô đang gõ bàn phím.

Cô mở lại blog cũ. Bài viết buổi tối hôm qua đã có thêm một bình luận mới.

“Cảm ơn vì đã viết tiếp. Tôi vẫn ở đây.”

Một dòng chữ ngắn, vẫn ký tên là LamT.

Cô khẽ cười, tim lại đập nhanh hơn một nhịp.

“Anh thật sự vẫn đọc…” – cô thì thầm.

Rồi không hiểu sao, cô mở phần tin nhắn nội bộ của công ty, gõ một dòng:

[Minh An]: Tổng tài, phần quảng bá em sẽ gửi trước cho anh tối nay.

Một lúc sau, anh trả lời:

[Lâm Trạch]: Đừng thức khuya.

Chỉ ba chữ đơn giản, nhưng cô nhìn mãi không rời mắt.

Một người nghiêm khắc như anh, sao lại quan tâm đến chuyện cô có ngủ sớm hay không?

Ngày hôm sau, trong thang máy.

Minh An đang cúi đầu xem lại tài liệu thì có người bước vào.

Mùi hương nước hoa nhàn nhạt quen thuộc khiến cô ngẩng lên — là anh.

“Chào tổng tài.”

Anh khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn xuống tập giấy cô cầm.

“Còn xem lại à?”

“Dạ, em sợ sai sót.”

“Cẩn thận là tốt. Nhưng không cần quá lo.”

Anh nói xong, ánh mắt dừng lại nơi mái tóc cô lòa xòa trước trán.

“Cô… chưa ăn sáng?”

“Em vội quá, định lát xuống căn tin.”

Anh im lặng một lát, rồi nói chậm rãi:

“Phòng tôi có cà phê và bánh, lát lên lấy.”

Cô tròn mắt, không biết nên đáp sao.

“Không phải tôi mời riêng.” Anh nói tiếp, giọng trầm đều. “Trợ lý mang đến dư, lãng phí thì tiếc.”

“À… vâng.”

Cô khẽ gật đầu, cố giấu nụ cười.

Khi cô lên phòng để “lấy bánh”, anh đang xem tài liệu.

Thấy cô bước vào, anh không nói gì, chỉ chỉ tay về phía bàn:

“Ở đó. Ăn đi.”

Cô ngồi xuống, nhẹ nhàng cầm miếng bánh.

Hương cà phê hòa với vị ngọt của kem khiến tâm trạng cô thoải mái hơn hẳn.

“Tổng tài cũng ăn chứ?”

“Không.” Anh ngẩng đầu, mắt khẽ cong: “Nhìn cô ăn là đủ.”

Câu nói ấy khiến cô nghẹn cả miếng bánh, ho sặc sụa.

Anh khẽ nhướng mày: “Tôi chỉ nói đùa, cô đừng căng thẳng thế.”

Nhưng trong ánh mắt anh, rõ ràng không hề có ý đùa.

Buổi chiều, khi Minh An gửi bản demo quảng bá, Lâm Trạch xem ngay.

Video ngắn, chỉ một phút rưỡi, nhưng tràn đầy cảm xúc.

Giọng lồng tiếng là của chính cô — nhẹ, trong, như đang kể một câu chuyện.

“Thương hiệu không chỉ là sản phẩm, mà là cách chúng ta chạm đến trái tim người khác.”

Anh xem đến cuối, ánh mắt dừng lại ở tên người thực hiện: Minh An.

Khóe môi anh khẽ cong, ngón tay gõ nhẹ lên bàn.

Tối muộn, cô nhận được tin nhắn:

[Lâm Trạch]: Tốt.

[Minh An]: Cảm ơn tổng tài.

[Lâm Trạch]: Nếu không phiền, mai đi ăn trưa cùng tôi. Có chuyện muốn trao đổi thêm về dự án.

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, tim đập loạn.

Đi ăn… với tổng tài?

Cô gõ chậm rãi:

[Minh An]: Vâng, em sẵn sàng.

Rồi tắt màn hình, úp mặt xuống bàn, tim đập như trống.

Sáng hôm sau, trời trong veo.

Minh An chọn một chiếc váy xanh nhạt đơn giản, cột tóc cao, cố gắng trông bình thường nhất có thể.

Nhưng khi bước vào nhà hàng, cô vẫn thấy mình như lọt thỏm trong ánh nhìn của anh.

Lâm Trạch mặc sơ mi trắng, không cà vạt, áo xắn tay, vẻ ngoài nhàn nhã hơn mọi khi.

“Ngồi đi.” Anh nói, giọng nhẹ.

Trong suốt bữa ăn, anh không hỏi nhiều về dự án.

Ngược lại, anh hỏi về cô — về những năm cô học đại học, về lý do cô chọn nghề này, về blog cũ.

“Anh đọc blog em từ bao giờ?” – cô hỏi, không giấu được tò mò.

“Khoảng bốn năm trước.” Anh đáp. “Lúc đó tôi mất ngủ.”

Cô bật cười: “Vậy là em giúp anh ngủ ngon à?”

“Không. Làm tôi tỉnh hơn.”

Câu trả lời ấy khiến cô im lặng. Trong mắt anh, ánh sáng phản chiếu nhẹ, sâu và thật.

Khi rời nhà hàng, anh mở cửa xe cho cô.

“Về công ty chứ?”

“Dạ… vâng.”

Xe chạy trong im lặng. Ngoài cửa kính, nắng vàng trải dài trên con đường đông đúc.

Cô nhìn ra ngoài, nhưng tim lại bị chiếm trọn bởi hơi thở trầm ổn bên cạnh.

Giọng anh vang lên sau vài phút:

“Minh An.”

“Dạ?”

Anh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô:

“Lần sau, đừng thức khuya nữa.”

“Em…” Cô khẽ đáp, giọng nhỏ đến mức gần như thì thầm: “Vâng.”

Ánh mắt anh dịu lại.

Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm giác như thế giới ngoài kia bỗng yên tĩnh — chỉ còn lại hơi thở của hai người, và một nhịp tim đang lạc mất phương hướng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×