Sáng thứ Hai luôn là khởi đầu lý tưởng cho bất kỳ ai tôn thờ sự sắp xếp. Đối với Lâm Thanh Chi, Trưởng phòng Phát triển Dự án Chiến lược của Tập đoàn Đỉnh Phong, một buổi sáng không có sự cố chính là dấu hiệu của một tuần làm việc hiệu quả tuyệt đối.
Đúng 8 giờ 30 phút, chiếc Audi A6 màu xám than của cô dừng lại trước sảnh chính của tòa nhà chọc trời mang tên Đỉnh Phong. Thanh Chi bước xuống xe, bộ vest được may đo kỹ lưỡng đến từng đường kim mũi chỉ, mái tóc đen bóng được búi cao gọn gàng, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhưng sắc nét. Cô là hình mẫu hoàn hảo của một người phụ nữ thành công: chuyên nghiệp, quy tắc và lạnh lùng.
Trong tay cô là chiếc túi da mỏng, chứa đựng thứ quan trọng nhất lúc này: bản kế hoạch chi tiết cho dự án "Ánh Sáng Mới". Đây không chỉ là một dự án thông thường, nó là sự hợp tác chiến lược đầu tiên giữa Đỉnh Phong và một startup công nghệ mới nổi nhưng đầy tai tiếng mang tên Impulse. Thành công hay thất bại của dự án này quyết định rất lớn đến vị thế của cô trong tập đoàn.
Thanh Chi bước vào sảnh, ánh mắt kiên định, tâm trí đã đặt sẵn vào các luận điểm sẽ trình bày trong cuộc họp 9 giờ sáng. Cô đi thẳng về phía thang máy riêng dành cho quản lý cấp cao.
Đột nhiên, từ góc khuất bên phải— nơi đặt khu vực cà phê mang đi của nhân viên — một bóng người lao ra với tốc độ không hề phù hợp với không gian văn phòng sang trọng này.
RẦM!
Một lực mạnh từ bên hông va vào người Thanh Chi. Cô loạng choạng, và điều tồi tệ nhất đã xảy ra: Chiếc túi da bị hất văng. Hàng chục trang tài liệu in màu, sơ đồ và bảng số liệu bay tán loạn, rơi xuống sàn đá cẩm thạch sáng bóng, ngay cạnh vệt cà phê đen đang lan rộng.
Cà phê. Vệt nâu xấu xí đang thấm dần vào các trang giấy A4.
Lâm Thanh Chi sững sờ. Toàn bộ logic trong đầu cô như bị đoản mạch. Trong ba mươi năm sống nguyên tắc, cô chưa bao giờ gặp phải tình huống lộn xộn, mất kiểm soát đến thế này.
Cô quay phắt lại, ánh mắt sắc như dao găm hướng về kẻ gây chuyện.
Đó là một người đàn ông, cao ráo, nhưng phong cách ăn mặc thì hoàn toàn... sai trái. Áo hoodie màu đen in hình graffiti lòe loẹt, quần jeans rách gối, và đặc biệt, một chiếc mũ lưỡi trai đỏ được đội ngược, che khuất một phần tóc. Hắn ta đang cầm một cốc cà phê to sụ còn nguyên vẹn, chiếc cốc còn lại đã đổ nát trên sàn.
"Ôi chao! Cà phê của tôi!" Hắn thốt lên, giọng nói đầy sự tiếc nuối cho đồ uống, chứ không phải cho mớ giấy tờ hỗn độn dưới chân.
Lâm Thanh Chi lạnh lùng đến mức không nói nên lời. Cô hít một hơi thật sâu, cố nén cơn giận dữ đang dâng lên.
Thẩm Dực — tên của kẻ gây rối này — cuối cùng cũng hạ tầm mắt nhìn xuống mớ hỗn độn. Hắn thấy những tờ giấy ướt sũng, nhưng phản ứng lại chậm rãi một cách kinh ngạc.
"À, giấy tờ. Không sao, in lại là được." Hắn nhún vai, bắt đầu cong người nhặt lên vài tờ. "Chị gái này, đi đứng cũng phải nhìn đường chứ. Nãy tôi thấy chị đi thẳng như tên bắn, không hề nhìn xung quanh."
Lâm Thanh Chi cảm thấy lồng ngực như muốn nổ tung. Chị gái? Đi thẳng trong sảnh của mình mà vẫn bị đổ lỗi?
"Anh va vào tôi từ phía sau!" Cô nhấn mạnh từng từ. "Đây là bản kế hoạch cho một dự án quan trọng trị giá hàng trăm tỷ. Nó không chỉ là 'giấy tờ' để 'in lại' là xong."
Thẩm Dực đứng thẳng dậy, đôi mắt ẩn sau vành mũ nheo lại đánh giá cô. "Ồ, hàng trăm tỷ cơ à? Cô thấy mọi người hay phóng đại thế không? Giấy tờ thì lúc nào chả thế. Mà nhìn cái này..." Hắn nhặt lên một tờ sơ đồ kiến trúc đã hơi mờ do dính cà phê. "Thiết kế này cứng nhắc, logic quá mức, thiếu hẳn tính nghệ thuật. Nếu là tôi, tôi sẽ... vứt nó đi và làm lại từ đầu."
Lời nhận xét tùy tiện, ngạo mạn và thiếu tôn trọng đó vượt quá giới hạn chịu đựng của Lâm Thanh Chi. Cô giật mạnh tập tài liệu khỏi tay hắn.
"Anh không có quyền bình luận về công việc của tôi!" Thanh Chi nói, giọng cô lạnh hơn cả băng giá tháng Mười. "Thái độ tùy tiện và thiếu chuyên nghiệp của anh là thứ tệ hại nhất tôi từng thấy. Anh là nhân viên mới? Hay nhân viên giao hàng? Dù là gì đi nữa, anh nên nhớ đây là Đỉnh Phong, không phải quán cà phê vỉa hè."
Thẩm Dực bật cười khẽ, tiếng cười trầm thấp và có chút chế giễu. "Ồ, tôi là nhân viên giao hàng sao? Định kiến hơi nặng nề đấy, Giám đốc. Nhưng được thôi, cô nói đúng. Tôi đang làm mất thời gian quý báu của cô."
Hắn đưa tay vào túi quần, rút ra một chiếc ví da Hermes sờn cũ, bên trong đầy ắp thẻ đen. Hắn lấy ra một tấm và đặt nó lên bệ đá.
"Thẻ này hạn mức không giới hạn. Cô cứ dùng nó để in lại toàn bộ sơ đồ, và mua cho mình một bộ vest mới nếu bị dính bẩn. Coi như bồi thường. Tôi nghĩ thế là đủ chuyên nghiệp rồi chứ?"
Lâm Thanh Chi nhìn tấm thẻ đen, sau đó nhìn thẳng vào khuôn mặt đang cười cợt của Thẩm Dực. Cái cách hắn dùng tiền để giải quyết mọi rắc rối một cách hời hợt khiến cô căm ghét.
"Anh không cần phải dùng tiền để chứng minh cái gọi là 'chuyên nghiệp' của anh. Thứ tôi cần là thời gian và sự tôn trọng. Cả hai điều đó đều không thể mua được bằng tấm thẻ này." Cô đẩy tấm thẻ về phía hắn. "Anh đi đi. Và nếu có làm ở đây, lần sau hãy mặc đúng quy định và học cách đi đứng."
Thẩm Dực nhìn vẻ mặt tức giận đến mức gần như mất kiểm soát của cô. Hắn nhặt lại tấm thẻ, vẻ mặt đã dịu đi một chút, thay vào đó là sự hứng thú không thể che giấu.
"Cô gái này..." Hắn lẩm bẩm, đoạn không nói hết câu, chỉ nhếch mép. "Tôi sẽ nhớ kỹ lời khuyên của cô."
Hắn đội ngược chiếc mũ lên đầu lần nữa, nhanh chóng bước về phía thang máy VIP, nơi chỉ có Chủ tịch, Phó Chủ tịch và các cấp lãnh đạo cao nhất được sử dụng. Lâm Thanh Chi cau mày nhìn theo. Hắn ta là ai mà dám dùng thang máy đó?
Cô nhanh chóng nhặt lại những tờ giấy còn khô, nhét chúng vào túi. Thời gian là vàng bạc. Cô còn 10 phút để chuẩn bị cho cuộc họp với đại diện của Impulse.
Tầng 20. Phòng họp chiến lược.
Không khí trong phòng họp căng thẳng, không chỉ vì tầm quan trọng của dự án mà còn vì đối tác sắp đến. Impulse nổi tiếng là tập đoàn của những thiên tài lập dị, làm việc theo cảm hứng, hoàn toàn trái ngược với văn hóa cẩn trọng, logic của Đỉnh Phong.
Lâm Thanh Chi bước vào, ánh mắt quét qua những người trong nhóm. Cô cố gắng gạt bỏ sự bực bội về kẻ vừa rồi ra khỏi đầu, tập trung hoàn toàn vào công việc.
"Tất cả hồ sơ dự phòng đã có sẵn chưa?" Cô hỏi, giọng nói cứng rắn.
"Đã sẵn sàng, Giám đốc Lâm," trợ lý trả lời. "Nhưng... đại diện của Impulse có vẻ chậm trễ. Họ nói sẽ đến đúng 9 giờ."
Đúng 9 giờ 02 phút, khi Lâm Thanh Chi đang định mở lời phát biểu về sự không tôn trọng thời gian của đối tác, cánh cửa phòng họp bật mở.
Đại diện của Impulse bước vào. Một người thư ký ăn mặc chỉnh tề, và theo sau anh ta...
Lâm Thanh Chi cảm thấy máu trong người cô như ngừng lưu thông.
Là Thẩm Dực. Kẻ mặc áo hoodie, mũ lưỡi trai và quần rách, kẻ đã làm đổ cà phê lên dự án của cô 30 phút trước.
Thẩm Dực bước vào, ánh mắt lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở Lâm Thanh Chi. Hắn gỡ chiếc mũ lưỡi trai ra, đặt nó lên bàn họp một cách thách thức, để lộ khuôn mặt đẹp trai nhưng ngạo mạn, cùng mái tóc hơi rối bù.
Anh ta đi thẳng đến chiếc ghế chủ tọa đối diện, kéo ghế ra, thản nhiên ngồi xuống.
"Xin lỗi vì sự chậm trễ không đáng có, Lâm Giám đốc." Thẩm Dực nhếch môi, nụ cười tinh quái nhưng đầy vẻ quyền lực. "Tôi gặp một chút sự cố giao thông ở sảnh dưới. Nhưng yên tâm, tôi đã giải quyết xong."
"Để tôi giới thiệu. Tôi là Thẩm Dực, người sáng lập và CEO của Impulse. Tôi sẽ là người chịu trách nhiệm chính cho dự án Ánh Sáng Mới này."
Thẩm Dực ngả lưng vào ghế, ung dung nhìn phản ứng của Lâm Thanh Chi.
Toàn bộ lý trí, nguyên tắc và logic của Lâm Thanh Chi đã sụp đổ hoàn toàn. Sự căm ghét, bực bội và bất mãn đối với sự tùy tiện của hắn ta giờ đây phải đối mặt với một sự thật trớ trêu và kinh hoàng: Kẻ cô vừa mắng, vừa dạy dỗ, chính là đối tác quan trọng nhất, ngang cấp với cô.
Cảm giác bị chơi khăm chưa bao giờ mạnh mẽ đến thế.
"Giám đốc Lâm?" Thẩm Dực nhướng mày, tỏ vẻ chờ đợi.
Lâm Thanh Chi mất vài giây để lấy lại hơi thở. Cô hít sâu một lần nữa, dùng toàn bộ ý chí để giữ lại sự chuyên nghiệp cuối cùng của mình.
Cô nhìn thẳng vào Thẩm Dực, ánh mắt lạnh lẽo không hề che giấu sự khinh bỉ.
"Được thôi, Giám đốc Thẩm," cô nói, giọng nói cứng rắn, không hề nao núng. "Đã là CEO, tôi mong anh sẽ thể hiện tầm nhìn thiên tài của mình trong công việc, chứ không phải ở ngoài sảnh. Chúng ta bắt đầu thôi."
Thẩm Dực cười nhạt, một nụ cười đầy hứng thú. Hắn biết, trò chơi này, ngay từ đầu, đã rất thú vị rồi.