Không khí trong phòng họp chiến lược dày đặc như keo dính. Sau màn giới thiệu đầy kịch tính, sự im lặng kéo dài vài giây, nặng nề đến mức mọi người trong đội ngũ Đỉnh Phong đều cảm thấy ngột ngạt.
Lâm Thanh Chi, lấy lại sự điềm tĩnh phi thường của mình, quyết định không cho phép ấn tượng cá nhân ảnh hưởng đến công việc. Cô hít một hơi, điều chỉnh microphone.
"Được rồi. Nếu Giám đốc Thẩm đã xác nhận vai trò, chúng ta bắt đầu. Tôi đề nghị chúng ta tập trung vào Bản Kế Hoạch Chi Tiết Dự án 'Ánh Sáng Mới' đã được gửi đến Impulse tuần trước."
Thẩm Dực ngồi dựa lưng vào ghế, hai tay đan vào nhau trước ngực. Hắn vẫn là bộ dạng tùy tiện: tóc hơi rối, áo sơ mi xắn tay, và đôi mắt tinh nghịch dán chặt vào Lâm Thanh Chi.
"Tôi đã đọc lướt qua," Thẩm Dực thản nhiên nói, kéo dài chữ 'lướt qua'. "Rất đầy đủ và tỉ mỉ. Phù hợp với tiêu chuẩn ISO 9001 và mọi quy tắc an toàn mà cô gái nghiêm túc nào cũng muốn."
Lời nhận xét châm chọc đó khiến mặt Lâm Thanh Chi hơi tái đi. Cô cố gắng giữ giọng điệu chuyên nghiệp: "Cảm ơn Giám đốc Thẩm. Sự tỉ mỉ là điều bắt buộc khi xử lý một dự án cơ sở hạ tầng có tính chất bền vững cao. Tôi xin phép đi thẳng vào Giai đoạn I: Thiết Kế Cơ Sở."
Thanh Chi kích hoạt màn hình chiếu. Biểu đồ Gantt phức tạp hiện lên, với các mốc thời gian được mã màu và đánh số rõ ràng.
"Chúng tôi phân bổ 12 tuần cho giai đoạn này. Trong đó, 5 tuần đầu dành cho Phác thảo Kiến trúc nền tảng, 3 tuần cho Phân tích Sức bền và rủi ro địa chất. 4 tuần cuối, như đã đề cập trong bản kế hoạch, dành cho việc Tối ưu hóa hiệu suất năng lượng của hệ thống tự động, mục tiêu đạt 98 %." Thanh Chi nhấn mạnh con số 98, bởi đó là mức an toàn cao nhất theo tiêu chuẩn quốc tế.
Cô dừng lại, ánh mắt sắc sảo nhìn về phía Thẩm Dực, chờ đợi phản hồi logic.
Thẩm Dực không hề nhìn màn hình. Hắn nhặt chiếc bút dạ trên bàn, đứng dậy và đi thẳng đến bảng trắng.
"Giám đốc Lâm," hắn nói, giọng điệu chuyển sang tông nghiêm túc hơn, nhưng vẫn giữ vẻ ngạo mạn. "Cô là một chuyên gia. Nhưng tôi tự hỏi, cô đã bị những quy tắc này khóa chặt tư duy của mình bao lâu rồi?"
Hắn vẽ một đường thẳng đứng trên bảng. "Đỉnh Phong đang đi theo Đường Thẳng Thận Trọng," hắn ghi bên cạnh. Sau đó, hắn vẽ một đường cong parabol hướng lên. "Impulse đi theo Đường Cong Đột Phá."
"Cô muốn 12 tuần cho Phase I. Tôi đề xuất 4 tuần."
Cả phòng họp lặng thinh. 4 tuần? Sự khác biệt quá lớn khiến mọi người không dám tin vào tai mình.
"Và 98 % hiệu suất?" Thẩm Dực cười nhạt. "Con số đó là mục tiêu cũ kỹ của mười năm trước. Mục tiêu của chúng ta phải là Tự Tối Ưu Hóa (Self-Optimizing)."
Lâm Thanh Chi gõ ngón tay xuống bàn, kìm nén sự tức giận. "Giám đốc Thẩm, anh đang đề xuất một sự liều lĩnh không có căn cứ. 12 tuần là con số tính toán dựa trên mô hình thử nghiệm vật lý. 4 tuần chỉ là một trò đùa, không có sự đảm bảo nào."
"Ai nói không có đảm bảo?" Thẩm Dực quay lại, chống tay lên bàn họp. "Cô dành 4 tuần cuối để tối ưu 98%. Chúng tôi sẽ dành 4 tuần để tạo ra AI có thể tự chạy thử 10.000 mô hình mô phỏng, bao gồm cả mô hình 98% của cô, trong vòng 72 giờ."
"AI đó là gì? Có được chứng nhận chưa?" Thanh Chi hỏi dồn.
"Nó là A3. Mới nhất của Impulse. Và nó chưa được chứng nhận, bởi vì nó quá tiên tiến. Giám đốc Lâm, thời đại của vật lý đã qua, giờ là thời đại của dữ liệu lớn và học máy. 5 tuần của cô để phác thảo kiến trúc, chúng tôi có thể làm trong 5 ngày. Sự khác biệt là: Cô đang làm việc bằng Tay Chân, còn chúng tôi làm việc bằng Bộ Óc."
Lời nói này chẳng khác nào một sự sỉ nhục cá nhân đối với chuyên môn của Thanh Chi. Cô đứng phắt dậy, đôi mắt lạnh lùng đối diện với sự ngạo mạn của hắn.
"Anh nói A3 là thiên tài, nhưng không có một chút bằng chứng xác thực nào. Anh muốn tôi đánh đổi sự an toàn của hàng ngàn người và uy tín của Đỉnh Phong chỉ vì cảm hứng nhất thời của một người thiếu chuyên nghiệp như anh sao?"
"À, lại là vấn đề chuyên nghiệp," Thẩm Dực mỉa mai. "Cô luôn bám vào vẻ ngoài và quy tắc. Nhưng Giám đốc Lâm, quy tắc là thứ giết chết sự sáng tạo. Chúng tôi, những kẻ không mặc vest, những kẻ làm việc theo cảm hứng, mới là người thực sự thúc đẩy thế giới này tiến lên. Cô cần Logic để giữ chân, còn tôi cần Cảm Hứng để bay."
"Nếu bay quá cao mà không có chân, anh sẽ rơi!" Thanh Chi phản bác, giọng cô cứng rắn nhưng đã bắt đầu có sự lay động bên trong.
"Và nếu Logic quá nặng, cô sẽ mãi mãi không thể cất cánh."
Cuộc khẩu chiến nảy lửa này làm cho các thành viên còn lại trong phòng họp im như thóc. Họ là những người làm việc bằng logic, và lần đầu tiên, họ thấy một luận điểm thiên tài đang thách thức mọi nền tảng họ từng tin tưởng.
Chủ tịch Đỉnh Phong, thấy mọi việc đi quá xa, vội vàng can thiệp.
"Dừng lại! Tôi hiểu sự nhiệt huyết của cả hai bên. Giám đốc Thẩm, tôi đánh giá cao ý tưởng táo bạo của anh. Giám đốc Lâm, tôi tin vào sự cẩn trọng của cô." Chủ tịch ho khan. "Hai người có hai thái cực. Đây là điều chúng ta cần. Thanh Chi, cô cần nghiên cứu sâu hơn về đề xuất của Giám đốc Thẩm. Thẩm Dực, anh cần cung cấp đủ dữ liệu và bằng chứng cho Thanh Chi."
Ông nhìn Thanh Chi, ánh mắt nghiêm nghị nhưng chứa đựng sự tin tưởng. "Từ giờ đến tuần sau, hai người sẽ làm việc trực tiếp với nhau. Tìm ra một phương án tối ưu, dung hòa giữa Logic và Đột phá."
Lâm Thanh Chi cảm thấy như bị ném vào một thử thách điên rồ nhất sự nghiệp. Cô phải làm việc cùng, và có thể là đối phó với, kẻ mà cô thù ghét nhất trong ba ngày qua.
Thẩm Dực đứng thẳng, ánh mắt sáng rực. Hắn biết, hắn đã thắng bước đầu.
"Tôi sẵn sàng. Tôi tin rằng, Giám đốc Lâm sẽ sớm nhận ra, cuộc sống và công việc không chỉ có hai màu đen trắng." Thẩm Dực quay sang Thanh Chi, nháy mắt một cách bất lịch sự. "Hẹn gặp cô, Giám đốc Lâm. Lần tới, tôi sẽ mang theo thứ gì đó thú vị hơn cả cà phê."
Lâm Thanh Chi nhìn bóng lưng hắn rời khỏi phòng, mang theo sự ngạo mạn và chiếc mũ lưỡi trai đỏ. Cô siết chặt tay, lòng dấy lên một cảm xúc phức tạp: vừa tức giận tột độ, vừa có một tia khó hiểu về tài năng hắn vừa phô diễn.
AI Tự Sinh Thái... Cô tự nhủ. Nếu nó là thật, thì Logic của mình, buộc phải thay đổi.