khi nguyên tắc gặp gỡ tùy hứng

Chương 11: Trò Chơi GTC và Sự Lệch Lạc của Logic


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Giao Thức Tối Cao (GTC) ngay lập tức trở thành nguyên tắc bất thành văn chi phối mọi hoạt động trong Project Hub. 10 ngày làm việc, 100 giờ chuyên nghiệp tuyệt đối, đổi lấy một bữa ăn tối cá nhân, không công việc. Đối với Lâm Thanh Chi, đó là một thử thách Logic hoàn hảo: kiểm soát cảm xúc để đạt được mục tiêu, dù mục tiêu đó là gì đi nữa.

Thế nhưng, Thẩm Dực lại coi GTC là một trò chơi sáng tạo.

Ngay ngày đầu tiên áp dụng GTC, sự căng thẳng đã tăng lên gấp bội. Thanh Chi nghiêm túc tuân thủ quy tắc 1 (Thời gian làm việc), đến đúng 8 giờ và rời đi đúng 8 giờ tối. Thẩm Dực cũng tuân thủ, nhưng bằng cách tìm kiếm những khe hở Logic của Thanh Chi.

Thẩm Dực liên tục tạo ra những tình huống gần gũi ngoài ý muốn. Khi cần chỉ ra một lỗi trong báo cáo của Thanh Chi, hắn sẽ không dùng chuột. Hắn sẽ đứng ngay bên cạnh cô, nghiêng người sát xuống màn hình, cánh tay hắn chỉ cách tay cô vài milimet.

"Giám đốc Lâm," hắn nói, giọng hắn trầm hơn bình thường, "hãy xem dòng này. Logic của cô hơi quá chặt chẽ. Tôi nghĩ đây là một sự ép buộc cảm xúc."

Thanh Chi cảm thấy hơi thở hắn phả vào cổ mình. Cô cứng người, cố gắng giữ khoảng cách theo quy tắc 3 (Khoảng cách Cá nhân - dù đã bị hắn bác bỏ) bằng cách nghiêng người ra xa.

"Giám đốc Thẩm," cô đáp, cố giữ giọng bình tĩnh. "Đó là sự chặt chẽ cần thiết. Và tôi yêu cầu anh giữ khoảng cách 1 mét. Nếu không, anh đã vi phạm GTC."

Thẩm Dực đứng thẳng dậy, cười một cách đắc thắng. "Tôi không vi phạm. Quy tắc 3 đã bị tôi bác bỏ. Tôi chỉ cố gắng thực hiện Quy tắc 2 (Ngôn từ) và Quy tắc 4 (Không thân mật) thôi. Tôi chỉ đang dùng Logic để làm việc hiệu quả nhất."

Sự thách thức của hắn nằm ở chỗ, hắn luôn dùng Logic để phá vỡ Logic.

Đến ngày thứ ba, Thẩm Dực quyết định thử thách Quy tắc 4 (Cấm Giao tiếp Ngoài Công Việc). 10 giờ sáng, khi Thanh Chi đang họp qua video, một chiếc hộp giấy nhỏ được đặt nhẹ nhàng bên cạnh laptop của cô.

Sau cuộc họp, Thanh Chi mở chiếc hộp. Bên trong là một miếng bánh ngọt thủ công, trang trí tinh xảo. Kèm theo là một mẩu giấy ghi chú viết tay:

Gửi Giám đốc Lâm. Tôi đang ăn một miếng bánh ngọt. Tôi không mời cô. Tôi chỉ đặt nó ở đây như một vật trang trí. Theo Logic, nếu cô ăn nó, cô là người vi phạm Quy tắc 4. Tôi chỉ đang kiểm tra sự tự chủ của cô.

— Giám đốc Thẩm.

Thanh Chi nhìn miếng bánh, rồi nhìn Thẩm Dực đang ngồi làm việc cách đó vài mét, đeo tai nghe và hoàn toàn tập trung vào màn hình. Cô biết hắn đang theo dõi phản ứng của cô qua gương phản chiếu. Cô cực kỳ tức giận trước sự khiêu khích trẻ con và tính toán này. Cô đẩy chiếc hộp ra xa, hoàn toàn phớt lờ nó.

4 tiếng sau, miếng bánh vẫn ở đó. Sự cám dỗ vật lý khiến Logic của Thanh Chi lung lay. 0.003 lỗi của bánh ngọt có thể làm hỏng 99.997 Logic của cô. Cuối cùng, cô phải nhờ trợ lý của mình mang miếng bánh đi, giải thích rằng cô bị dị ứng đường để không làm Thẩm Dực thỏa mãn.

Trò chơi tiếp tục diễn ra như thế, với những lần Thẩm Dực cố ý gọi nhầm tên cô là "Thanh Chi" và ngay lập tức tự phạt bằng cách viết 100 dòng code lặp đi lặp lại về quy tắc. Hắn vi phạm, nhưng lại biến sự vi phạm đó thành một hành động đáng yêu và hài hước, buộc Thanh Chi phải bật cười nhẹ, dù cô cố gắng kiềm chế.

Đến ngày thứ sáu, sự kiện lớn đã xảy ra, sự kiện mà Thẩm Dực không hề cố ý.

7 giờ tối, Thanh Chi đang chuẩn bị rời khỏi Hub. Cô đang đi qua khu vực làm việc của Thẩm Dực thì bất ngờ một thanh giá đỡ mô hình 3D, do một nhân viên Impulse vô ý để nghiêng, đổ ập xuống.

Theo phản xạ, Thẩm Dực lập tức quay lại, đưa tay kéo Thanh Chi sát vào người hắn để tránh thanh giá đỡ. Vụ va chạm diễn ra nhanh chóng, nhưng cả hai đã bị đẩy vào một tư thế cực kỳ gần gũi: Thanh Chi dựa hẳn vào ngực hắn, tay hắn siết chặt vai cô.

GTC hoàn toàn bị phá vỡ.

Cả hai đứng yên trong vài giây, cảm nhận hơi thở và nhịp tim dồn dập của đối phương. Không còn sự chuyên nghiệp, không còn Logic hay Cảm hứng. Chỉ còn lại sự hấp dẫn không thể chối cãi.

"Thanh Chi, cô ổn chứ?" Thẩm Dực thì thầm, giọng hắn khản đặc.

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt cô chạm vào hắn. Sự Logic của cô tan chảy trong sự lo lắng chân thành của hắn.

"Tôi... tôi ổn. Cảm ơn, Giám đốc Thẩm."

Thẩm Dực từ từ buông cô ra, nhưng ánh mắt hắn vẫn khóa chặt lấy cô. Hắn là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.

"Tôi xin lỗi. Đó là sự vi phạm Quy tắc 3 và 4. Tôi đã vi phạm GTC một cách tuyệt đối."

"Không," Thanh Chi lắc đầu. "Đó là một hành động phản xạ, Logic không thể kiểm soát. Anh đã cứu tôi."

"Nhưng theo Logic của cô, hành động đó vẫn là sự gần gũi không cần thiết," Thẩm Dực nói, hắn lùi lại một bước, tạo ra khoảng cách 1 mét theo quy tắc. "Tôi chấp nhận hình phạt."

Sáng hôm sau, Thanh Chi gửi một email duy nhất:

Người nhận: Thẩm Dực (Thẩm Dực | CEO Impulse) Tiêu đề: Hình Phạt GTC

Hình phạt cho sự vi phạm hôm qua: Viết một bản phân tích Logic dài 500 từ, giải thích tại sao cảm xúc và bản năng lại là yếu tố cần thiết trong các dự án công nghệ cao. Hạn nộp: 5 giờ chiều.

Thẩm Dực nhận hình phạt, không phải bằng sự than vãn, mà bằng một nụ cười rạng rỡ. Thanh Chi đã không yêu cầu hắn làm một bài kiểm tra Logic khô khan. Cô đã yêu cầu hắn Logic hóa Cảm xúc.

Nụ hôn không xảy ra, nhưng GTC đã buộc họ phải đi sâu hơn vào trái tim nhau. 100 giờ làm việc giờ chỉ còn 4 ngày nữa, và phần thưởng sắp đến.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×