khi nguyên tắc gặp gỡ tùy hứng

Chương 12: Đêm 100 Giờ và Sự Thật Của Khoảnh Khắc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bốn ngày sau sự kiện giá đỡ mô hình, không khí trong Project Hub đạt đến đỉnh điểm của sự căng thẳng và hiệu suất. Thẩm Dực đã nộp bản phân tích 500 từ về Logic hóa Cảm xúc: một bản luận văn ngắn gọn, sắc sảo, giải thích rằng "Cảm xúc (hoặc Bản năng) là thuật toán tối ưu hóa rủi ro nhanh nhất của con người, buộc Logic phải hành động tức thời, đó là điều mà AI không thể thay thế." Thanh Chi đã đọc và phải thừa nhận, đó là một lập luận Logic hoàn hảo.

Cả hai quay lại với GTC, nhưng giờ đây, trò chơi đã thay đổi. Nó không còn là cuộc chiến của sự ngạo mạn, mà là một cuộc kiểm tra ý chí và sự tôn trọng lẫn nhau. Thẩm Dực vẫn tìm cách ở gần, nhưng tinh tế hơn: hắn sẽ nhờ cô kiểm tra các tham số trên màn hình của hắn, buộc cô phải đứng sát, nhưng chỉ 30 giây. Hắn sẽ mang đến những món ăn không phải snack: trái cây tươi, sữa chua Hy Lạp, những thứ mà hắn đoán Logic của cô sẽ chấp nhận.

Cuối cùng, 100 giờ làm việc đã kết thúc.

8 giờ tối ngày thứ mười. Đồng hồ điểm chuông. Thanh Chi cảm thấy một sự nhẹ nhõm lớn lao. Cô đã thắng Logic.

"Giám đốc Lâm," Thẩm Dực nói, giọng hắn trầm ấm, "Chúc mừng. 100 giờ chuyên nghiệp đã hoàn thành. Logic của cô đã thắng Cảm hứng của tôi."

"Cảm ơn, Giám đốc Thẩm. Sự chuyên nghiệp của anh cũng đáng ngưỡng mộ."

Thẩm Dực đứng dậy, bước đến bàn cô. Hắn không có vẻ vội vàng hay ngạo mạn. Hắn chìa tay ra, không phải để bắt tay, mà là để đưa cho cô một phong bì nhỏ, màu đen.

"Đây là phần thưởng của cô, như đã thỏa thuận trong GTC."

Thanh Chi nhận lấy phong bì. Nó không dày, và cô cảm thấy sự tò mò tăng lên. "Một bữa ăn tối cá nhân, không công việc. Ở đâu?"

"Mở nó ra và Logic của cô sẽ có câu trả lời."

Thanh Chi mở phong bì. Bên trong không phải là một tấm thiệp nhà hàng, mà là một chiếc chìa khóa. Một chiếc chìa khóa điện tử, màu bạc. Kèm theo là một mẩu giấy nhỏ được in bằng phông chữ tối giản, chuyên nghiệp:

Địa điểm: Tầng thượng (Rooftop) Penthouse của Giám đốc Thẩm, Tòa nhà Đỉnh Phong. Thời gian: 9 giờ tối. Lý do: Tôi không muốn bị làm phiền bởi những người phục vụ và sự Logic của thực đơn cố định. Quy tắc của buổi tối: Không có quy tắc. Trang phục: Thoải mái. Đồ công sở là một sự vi phạm nghiêm trọng.

Thanh Chi nhìn chiếc chìa khóa, rồi nhìn Thẩm Dực. "Anh muốn tôi đến nhà anh?"

"Đúng vậy," Thẩm Dực đáp, ánh mắt hắn hoàn toàn thẳng thắn. "Sau khi chia sẻ về quá khứ và cả cái chạm phản xạ, tôi nghĩ chúng ta không nên giả vờ rằng đây chỉ là công việc. Tôi muốn một buổi tối để hiểu rõ hơn về Logic của cô, và để cô thấy rằng, không phải tất cả Cảm hứng đều dẫn đến sự hỗn loạn. Cô có 30 phút để về nhà và chuẩn bị."

Thanh Chi quyết định gạt Logic của sự thận trọng qua một bên. Cô đã chấp nhận trò chơi, cô sẽ đi đến cùng.

9 giờ tối. Lâm Thanh Chi đi thang máy riêng lên tầng cao nhất. Cô mặc chiếc quần jeans ôm sát, áo thun trắng đơn giản, tóc xõa tự nhiên. Cô đã cố gắng hết sức để thoát khỏi hình ảnh Giám đốc Lâm.

Cô dùng chìa khóa mở cánh cửa gỗ mun nặng nề của Penthouse. Không gian bên trong mở ra là sự đối lập hoàn toàn với sự hỗn loạn ở Hub. Căn hộ được thiết kế tối giản, với kính bao quanh, nhìn thẳng ra đường chân trời rực rỡ ánh đèn của thành phố. Nhưng điều đặc biệt nhất là ban công.

Đó là một khu vườn nhỏ trên cao, được trang trí bằng hàng ngàn ánh đèn lung linh. Ở trung tâm, một bàn ăn được bố trí đơn giản, nhưng vô cùng lãng mạn. Thẩm Dực không có vẻ gì là đang chuẩn bị những món ăn cầu kỳ. Một bếp nướng di động nhỏ gọn được đặt bên cạnh, và mùi thịt nướng thơm lừng lan tỏa.

Thẩm Dực đang đứng đó, quay lưng lại với cô. Hắn mặc quần short và áo phông, hoàn toàn thư giãn.

"Chào mừng đến với Cảm hứng của tôi, Thanh Chi," hắn nói mà không cần quay lại, "Tôi biết cô thích sự thật, nên tôi quyết định tự nấu ăn. Logic của tôi nói rằng, không có gì thật thà hơn một bữa ăn tự nấu."

Hắn quay lại, mỉm cười. "Ngồi đi. Tôi đang nướng thịt. Món này không có trong thực đơn cố định nào cả. Cô phải tự trải nghiệm."

Buổi tối diễn ra hoàn toàn khác biệt. Không còn bàn luận về A3, không còn GTC. Họ nói về cuộc sống: về những bộ phim yêu thích, về những cuốn sách đã đọc, về âm nhạc. Thanh Chi phát hiện ra Thẩm Dực nghe nhạc cổ điển khi viết những dòng code phức tạp nhất, và hắn lại rất đam mê việc làm vườn thủy canh trên sân thượng.

"Anh không phải là người tùy tiện như tôi nghĩ," Thanh Chi nói, giọng cô mềm mại.

"Và cô không phải là người Logic như tôi nghĩ," Thẩm Dực đáp. "Tôi thấy cô cười nhiều hơn tối nay. Logic của cô đang chấp nhận một số ngoại lệ."

"Đúng vậy," Thanh Chi thừa nhận. "Anh là một ngoại lệ không thể giải thích được trong hệ thống của tôi."

Thẩm Dực nhìn cô. "Tôi là một Bug. Nhưng là một Bug khiến hệ thống của cô chạy tốt hơn."

Hắn đứng dậy, đi đến bên cô. Lúc này, khoảng cách 1 mét đã hoàn toàn biến mất khỏi tâm trí họ.

"Thanh Chi, tôi đã chiến đấu với Logic của cô suốt hai tuần qua. Tôi đã nỗ lực để cô nhìn thấy tôi không phải chỉ là kẻ ngạo mạn. Bây giờ, tôi muốn biết, Logic của cô nghĩ gì về tôi?"

Thanh Chi ngước nhìn hắn. Cô không cần phân tích hay số liệu. Câu trả lời đến từ bản năng.

"Logic của tôi nói rằng, anh là rủi ro lớn nhất mà tôi từng chấp nhận. Nhưng Logic đó cũng nói rằng, tôi muốn chấp nhận rủi ro đó."

Thẩm Dực không nói gì nữa. Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên. Ánh mắt hắn khóa chặt lấy cô, không còn sự trêu chọc, chỉ còn sự nghiêm túc và mong muốn.

"Cảm hứng của tôi nói rằng, đã đến lúc dừng lại sự kiểm soát và để cho mọi thứ xảy ra một cách tự nhiên."

Và hắn cúi xuống.

Nụ hôn đến một cách nhẹ nhàng, nhưng lập tức trở nên sâu sắc và nồng nhiệt. Đó không phải là một lỗi code, mà là sự hợp nhất hoàn hảo của hai hệ thống đã chiến đấu với nhau quá lâu. Nụ hôn là sự chấp nhận: chấp nhận Logic, chấp nhận Cảm hứng, chấp nhận rủi ro.

Khi nụ hôn kết thúc, Thẩm Dực trán chạm trán cô. "Tôi không thể hứa mọi thứ sẽ ổn định. Nhưng tôi hứa mọi thứ sẽ không bao giờ nhàm chán."

"Logic của tôi chấp nhận điều đó," Thanh Chi thì thầm, nụ cười hiếm hoi nở rộ trên môi cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×