khi nguyên tắc gặp gỡ tùy hứng

Chương 15: Biến Số Hạnh Phúc và Logic Của Sự Vĩnh Viễn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một năm sau.

Dự án khu phức hợp Ánh Sáng Mới đã hoàn thành, trở thành biểu tượng kiến trúc mới của thành phố. Nó không chỉ là một công trình hiện đại mà còn là công trình đầu tiên tại Châu Á được quản lý bằng trí tuệ nhân tạo tự sinh thái, một minh chứng cho sự thành công của công thức Logic⊗Cảmhứng.

Lâm Thanh Chi giờ đây là Phó Tổng Giám đốc Điều hành của Tập đoàn Đỉnh Phong. Cô không còn chỉ mặc vest xanh đen. Tủ quần áo của cô đã có thêm những màu sắc tươi sáng, và quan trọng hơn, thỉnh thoảng cô vẫn dùng chiếc mô tô đỏ rực của Thẩm Dực để đi làm, coi đó là liều thuốc "Cảm hứng hàng tuần" giúp cân bằng Logic.

Thẩm Dực, giờ đây không chỉ là CEO của Impulse, mà còn là Trưởng Ban Cố vấn Công nghệ cấp cao của Đỉnh Phong. Hắn vẫn tùy tiện, vẫn mặc áo phông, nhưng sự ngạo mạn đã được thay thế bằng sự tự tin trầm tĩnh. Hắn đã học được rằng, Logic không phải là sự kiềm chế, mà là cấu trúc giúp Cảm hứng có thể vươn xa và ổn định.

Vào một chiều thứ Sáu, Thanh Chi và Thẩm Dực đang ngồi trong căn hộ Penthouse của hắn, nơi từng diễn ra bữa tối 100 giờ GTC. Họ không nói chuyện công việc.

"Em đang xem gì vậy?" Thẩm Dực hỏi, ôm cô từ phía sau, cằm tựa lên vai cô.

Thanh Chi đang xem một tập hồ sơ in ra từ máy tính. "Đây là hồ sơ dự án mới của Đỉnh Phong. Dự án xây dựng cảng biển thông minh. Anh nghĩ sao?"

"Tầm thường. Logic cũ. Dự án đó cần phải có khả năng tự điều chỉnh theo thời tiết và thủy triều. Nói tóm lại, nó cần A4, phiên bản nâng cấp của A3."

"Em biết," Thanh Chi cười. "Và em đã đưa Impulse vào làm đối tác ngay từ đầu. Nhưng lần này, em muốn Logic của em dẫn dắt. Em muốn giảm thiểu rủi ro xuống dưới 1%. Mục tiêu của em là An toàn tuyệt đối."

"Không thể nào, Thanh Chi. Em không thể ép buộc sự hoàn hảo," Thẩm Dực phản đối nhẹ nhàng. "Em đã quên lời hứa của mình rồi sao? Rủi ro là 2.5% Khả Năng Thích Nghi. Anh không muốn em quay lại chiếc lồng Logic cũ đâu."

Thanh Chi quay người lại, đối diện hắn. Cô đặt tập hồ sơ xuống bàn.

"Không, Thẩm Dực. Em không quay lại Logic cũ." Cô đưa tay lên, chạm vào khuôn mặt hắn, ánh mắt đầy yêu thương. "Em đã học được rằng, Logic không chỉ áp dụng cho công việc, mà còn cho cuộc sống. Và Logic của em đã thay đổi."

Cô hít một hơi sâu, giọng nói vừa Logic, vừa cảm xúc. "Logic của em nói rằng, cuộc sống không thể hoàn hảo nếu thiếu một biến số cực kỳ quan trọng, biến số mà em đã cố gắng loại bỏ bấy lâu: Sự cam kết."

Thẩm Dực nhìn cô, sự vui vẻ biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc tuyệt đối. "Em đang nói gì vậy?"

Thanh Chi mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ và tự tin. "Logic của em đã thẩm định anh trong suốt một năm qua. Em đã phân tích tất cả các chỉ số: sự trung thực, sự hỗ trợ, khả năng đột phá, và quan trọng nhất, sự tôn trọng của anh đối với Logic của em."

Cô dừng lại, đặt tay lên ngực hắn. "Mọi dữ liệu đều chỉ ra một kết luận: Thẩm Dực, anh là giải pháp tối ưu cho cuộc đời em. Anh là rủi ro duy nhất mà Logic của em muốn biến thành Sự ổn định vĩnh viễn."

Thẩm Dực sững sờ. Thanh Chi không cầu hôn, cô đang trình bày một bản đề xuất Logic về hôn nhân.

"Và em đề xuất Logic này phải được ký kết và thực hiện ngay lập tức. Anh nghĩ sao về việc chuyển đổi mối quan hệ từ 'Ngoại lệ vĩnh viễn' thành 'Hệ thống Vĩnh cửu'?"

Thẩm Dực, người luôn sẵn sàng cho những ý tưởng điên rồ nhất, lại gần như không nói nên lời. Hắn cười, một nụ cười rạng rỡ, đầy nước mắt và niềm vui.

"Logic của anh... hoàn toàn đồng ý," hắn nói khàn khàn. "Logic của anh luôn mong muốn điều này. Anh đã chờ em phải đưa ra quyết định Logic cuối cùng này."

Hắn ôm chặt cô, siết cô vào lòng. "Logic của anh cũng có một đề xuất bổ sung. Anh đã thiết kế một 'Module Vĩnh Cửu' cho chiếc nhẫn."

Thẩm Dực buông cô ra, quỳ một chân xuống. Hắn lấy ra một chiếc hộp nhung nhỏ từ túi quần. Bên trong là một chiếc nhẫn bạch kim đơn giản, thanh lịch, đính một viên kim cương vuông vắn, tinh khiết – sự hoàn hảo của Logic.

"Thanh Chi, anh không có 100 dòng code hay 500 từ Logic để nói. Cảm hứng của anh nói rằng, anh yêu em. Em có muốn trở thành Biến Số Hạnh Phúc Vĩnh Viễn trong hệ thống của anh không?"

Thanh Chi bật khóc. Cô không cần phân tích gì nữa. Mọi Logic đã dẫn đến khoảnh khắc này.

"Em đồng ý, Thẩm Dực. Em chấp nhận biến số đó."

Hắn đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô. Chiếc nhẫn vừa vặn hoàn hảo.

"Giờ thì," Thẩm Dực đứng dậy, ôm lấy cô. "Logic mới của chúng ta là gì?"

Thanh Chi tựa đầu vào vai hắn, nhìn ra thành phố rực rỡ dưới ánh đèn.

"Logic mới của chúng ta là: Chấp nhận sự tùy tiện của Cảm hứng, nhưng luôn kết thúc bằng sự ổn định của Hạnh phúc."

Thẩm Dực mỉm cười. Hắn biết, họ đã tìm thấy công thức hoàn hảo không chỉ cho công việc, mà cho cả cuộc đời.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×