Mối quan hệ của Lâm Thanh Chi và Thẩm Dực đã ổn định một cách Logic. Sự khác biệt giữa họ không biến mất, nhưng nó đã trở thành điểm tựa thay vì điểm xung đột. Họ không chỉ là đồng nghiệp, người yêu, mà còn là hai cực của một hệ thống hoàn hảo. Thanh Chi cung cấp sự an toàn, Thẩm Dực cung cấp sự đột phá.
Sau chiến thắng trước sự bảo thủ của ông Trần, A3 chính thức được triển khai tại công trường. Giai đoạn 4 tuần lập trình đã hoàn tất, và bây giờ là 4 tuần thi công tốc độ.
Công trường là một môi trường hoàn toàn khác so với phòng Project Hub lạnh lẽo. Bụi bặm, tiếng ồn, và những vấn đề vật lý không thể lường trước.
Thanh Chi và Thẩm Dực dành phần lớn thời gian trên công trường. Thanh Chi đảm bảo mọi quy trình Logistics và an toàn được tuân thủ tuyệt đối, không để xảy ra bất kỳ sai sót nào. Thẩm Dực giám sát A3 và các robot xây dựng, điều chỉnh thuật toán theo dữ liệu thời gian thực từ hiện trường.
Mọi thứ diễn ra cực kỳ suôn sẻ trong 3 tuần đầu tiên. Tốc độ thi công vượt xa mọi dự đoán, và chất lượng đạt chuẩn tuyệt đối. Thẩm Dực thường xuyên trêu chọc Thanh Chi: "Thấy chưa, Logic của em đang chạy trên nhiên liệu Cảm hứng của anh. Nó mạnh hơn cả cà phê."
Nhưng vào đầu tuần thứ tư, một khủng hoảng bất ngờ đã xảy ra, đến từ chính hệ thống A3.
Đó là một buổi chiều nắng gắt. Khi A3 điều khiển các robot lắp đặt dầm chịu lực cuối cùng của tầng 25, hệ thống đột nhiên bị treo. Không phải lỗi phần mềm, cũng không phải lỗi vật lý. A3 đơn giản là ngừng hoạt động.
Thanh Chi và Thẩm Dực chạy đến phòng điều khiển tạm thời. Màn hình giám sát A3 hiển thị một thông báo đỏ rực: HALT: Lỗi Dữ liệu Cấu trúc (Structure Data Error).
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Thanh Chi hét lên, sự lo lắng đã phá vỡ sự Logic của cô. "Robot đang treo lơ lửng trên tầng 25!"
Thẩm Dực lập tức kết nối laptop. Hắn bắt đầu kiểm tra Logfile và code gốc của A3. Mồ hôi bắt đầu đổ trên trán hắn.
"Không thể nào... Code không sai. A3 đang bị một vòng lặp vô tận," hắn lẩm bẩm. "Nó đang bị kẹt giữa hai giải pháp tối ưu. Nó không biết nên chọn giải pháp A hay giải pháp B. Hai giải pháp này hoàn toàn đối lập nhau, nhưng đều Logic 100%, tùy thuộc vào một biến số vi mô là độ ẩm không khí. A3 không thể quyết định."
"Vậy hãy quyết định thay nó! Ngay lập tức!" Thanh Chi giục.
Thẩm Dực lắc đầu. "Không được. A3 được thiết kế để tự quyết định. Nếu can thiệp thủ công, chúng ta sẽ vi phạm Logic gốc của nó, và toàn bộ công trình sẽ bị lỗi. Tôi không thể đoán biết được biến số kia thay đổi theo hướng nào."
Mất 30 phút căng thẳng, A3 vẫn bị treo. Sự cố này không chỉ đe dọa tiến độ, nó còn đe dọa tính mạng của công nhân nếu robot mất kiểm soát.
Thẩm Dực, người luôn tự tin với Cảm hứng của mình, lần đầu tiên bộc lộ sự hoang mang. "Logic của tôi đang phản bội tôi. A3 quá hoàn hảo. Nó không chấp nhận sự mơ hồ."
Thanh Chi, ngược lại, lại trở nên bình tĩnh đến lạ lùng. Cô đặt tay lên vai Thẩm Dực.
"Thẩm Dực, nghe em. Anh đã dạy em rằng: Logic hoàn hảo đôi khi cần một chút Cảm hứng để hành động. Anh đã tạo ra A3, anh là Cảm hứng của nó."
Thẩm Dực nhìn cô. "Nhưng em là Logic. Em nói cho anh biết, giải pháp nào an toàn hơn?"
"Không có giải pháp nào an toàn 100% cả. A và B đều có 1% rủi ro. Nhưng chúng ta đã nói về 2.5% Khả Năng Thích Nghi. Giờ là lúc sử dụng nó."
Thanh Chi đặt tay lên bàn phím của hắn. "Hãy nhớ lại lúc anh lái chiếc mô tô 120 km/h trên đường ven biển. Anh không tính toán, anh chỉ tin vào bản năng. A3 là đứa con tinh thần của anh. Hãy tin vào bản năng của mình, Thẩm Dực. Cái nào khiến anh cảm thấy Đúng đắn hơn?"
Lời nói của Thanh Chi không phải là Logic, mà là một mệnh lệnh của Cảm hứng. Cô đang dùng Logic của sự tin tưởng để khích lệ hắn.
Thẩm Dực hít một hơi sâu. Hắn nhắm mắt lại. Hắn không nhìn vào dữ liệu, hắn nhìn vào trực giác của mình. Hắn nhớ lại bản phân tích 500 từ về việc Logic hóa Cảm xúc mà hắn đã viết.
"Giải pháp A," hắn nói dứt khoát. "Giải pháp A ít Logic hơn, nhưng nó phù hợp hơn với vật liệu đã có sẵn."
Hắn gõ một dòng lệnh duy nhất, cưỡng chế A3 chấp nhận Giải pháp A. Đó là sự can thiệp thủ công Cảm hứng, đi ngược lại Logic của thuật toán.
Một giây im lặng.
Sau đó, màn hình giám sát A3 chuyển sang màu xanh lá cây. Robot ở tầng 25 tiếp tục hoạt động trơn tru. Hệ thống đã chấp nhận sự can thiệp.
Thẩm Dực thở phào, dựa người vào lưng ghế. "Chúng ta đã... làm được."
"Không," Thanh Chi chỉnh lại, ôm chặt lấy hắn. "Anh đã làm được. Anh đã dùng Cảm hứng để cứu Logic của mình. Anh đã tin tưởng vào bản thân."
Sau sự cố này, Thẩm Dực nhận ra một điều: Logic của Thanh Chi không phải là chiếc lồng, mà là một mỏ neo. Nó giữ hắn lại, cho phép Cảm hứng của hắn bay xa mà không bị lạc lối.
Cuối cùng, 4 tuần thi công tốc độ kết thúc. Dự án hoàn thành sớm 3 ngày so với dự kiến, với chất lượng vượt trội. Đó là một chiến thắng tuyệt đối của Logic⊗Cảmhứng.
Lễ kỷ niệm được tổ chức. Giữa đám đông, Chủ tịch Tập đoàn Đỉnh Phong đến bắt tay cả hai.
"Giám đốc Lâm, Giám đốc Thẩm. Các bạn là đội hoàn hảo nhất tôi từng thấy. Một người Logic, một người Cảm hứng. Các bạn đã tạo ra một Logic mới."
Thẩm Dực nhìn Thanh Chi, cười rạng rỡ. Hắn không trả lời Chủ tịch, hắn chỉ nói với cô.
"Logic của anh nói rằng, đã đến lúc anh cần kiểm soát Logic của em trọn đời. Em nghĩ sao?"
"Logic của em nói rằng, anh đã thắng," Thanh Chi đáp, "Nhưng phần thưởng không phải là một bữa ăn tối. Phần thưởng là vĩnh viễn."