Bảy giờ tối. Lâm Thanh Chi đứng trước tủ quần áo của mình, sự ngập ngừng khó hiểu vẫn không tan biến. Cô biết đây là một buổi tối công việc, nhưng lời dặn "Đừng mặc đồ công sở" của Thẩm Dực đã làm Logic Trang Phục của cô bị tê liệt. Cuối cùng, cô chọn một chiếc váy liền thân màu xanh sapphire, kiểu dáng tối giản nhưng tôn lên vẻ thanh lịch. Mái tóc vẫn được búi cao, nhưng nới lỏng hơn một chút.
Khi cô đến sảnh chung cư, chiếc mô tô đỏ rực của Thẩm Dực đang đậu ở đó, nhưng hắn không lái nó. Thay vào đó, một chiếc Mercedes-Benz S-Class màu đen bóng loáng đang chờ. Thẩm Dực đứng cạnh xe, không còn mặc vest hay áo phông lập trình. Hắn mặc chiếc áo cổ lọ màu đen, khoác ngoài là áo blazer xám than. Hắn trông hoàn toàn lịch lãm và trưởng thành, sự ngạo mạn được thay thế bằng một vẻ quyến rũ trầm lặng.
"Chào Giám đốc Lâm. Hôm nay chúng ta sẽ thử Logic của sự lịch lãm," Thẩm Dực nói, mở cửa xe cho cô.
"Tôi nghĩ đây là một cuộc họp công việc," Thanh Chi đáp, ngồi vào ghế da sang trọng.
"Đúng vậy. Công việc là tìm hiểu cách Logic của cô vận hành ngoài môi trường văn phòng. Cô sẽ thấy, Cảm hứng của tôi cũng có những quy tắc nhất định khi cần thiết."
Nhà hàng Nhật Bản Kyoto, nằm trên tầng thượng của một khách sạn 5 sao. Không gian yên tĩnh, trang nhã, hoàn toàn đối lập với quán mì vỉa hè hôm trước.
Trong suốt bữa ăn, họ vẫn bàn luận về dự án, nhưng theo một cách thoải mái hơn. Sự tôn trọng lẫn nhau đã trở nên rõ ràng. Thẩm Dực lắng nghe những phân tích chi tiết của Thanh Chi về các rủi ro dài hạn, và Thanh Chi lắng nghe những ý tưởng bay bổng của hắn về việc mở rộng A3.
Khi món ăn chính được dọn ra, Thẩm Dực thay đổi chủ đề.
"Cô đã bao giờ thử lái chiếc mô tô đó thật nhanh chưa?"
Thanh Chi nhấp một ngụm rượu vang. "Hôm nay. Trên đường ven biển. 120 km/h."
"Phản ứng của Logic cô là gì?"
"Nó... bất ngờ. Tôi thấy tự do và không bị ràng buộc bởi sự kiểm soát. Nhưng chỉ trong chốc lát. Logic của tôi nhanh chóng nhắc nhở tôi về nguy cơ tai nạn và sự vô lý của việc mạo hiểm."
Thẩm Dực mỉm cười. "Cô có biết tại sao tôi lại thích những thứ phi logic không? Vì chúng buộc tôi phải đối mặt với Bản năng. Logic của cô là một chiếc lồng hoàn hảo. Tôi muốn xem khi chiếc lồng đó được mở ra, cô sẽ bay xa đến đâu."
"Anh nghĩ tôi đang bị nhốt?" Thanh Chi hỏi, giọng cô hơi căng thẳng.
"Cô không bị nhốt, cô bị kiểm soát. Cô luôn có một ranh giới rõ ràng. Tôi chưa bao giờ thấy cô chia sẻ bất cứ điều gì cá nhân, ngoài công việc." Thẩm Dực nhìn cô chăm chú. "Ví dụ, tại sao cô lại chọn ngành kỹ thuật phức tạp đến mức này? Đa số phụ nữ tài năng đều chọn quản trị kinh doanh hoặc tài chính."
Câu hỏi này chạm đến một góc sâu kín mà Thanh Chi luôn cố gắng che giấu. Cô hít sâu.
"Tôi chọn kỹ thuật vì nó có quy tắc. 1+1 luôn bằng 2. Nó là sự thật. Nó không có cảm tính, không có sự lừa dối. Nó ổn định."
"Và cuộc sống của cô thì sao? Ổn định?"
Thanh Chi im lặng. Thẩm Dực không thúc ép.
"Cha mẹ tôi mất trong một vụ tai nạn giao thông khi tôi 16 tuổi. Vụ tai nạn đó xảy ra vì người ta đã không tuân thủ các quy tắc an toàn cơ bản của cầu đường. Mọi thứ trong cuộc sống đều trở nên hỗn loạn, không thể đoán trước. Chỉ có kỹ thuật là thứ tôi có thể kiểm soát. Đó là lý do tôi luôn tìm kiếm sự ổn định tuyệt đối."
Lâm Thanh Chi chưa bao giờ nói điều này với bất kỳ ai trong công ty. Lời thú nhận bất ngờ này khiến cô cảm thấy trần trụi và dễ bị tổn thương.
Thẩm Dực nhẹ nhàng đặt đũa xuống. Nụ cười trêu chọc hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự thấu hiểu sâu sắc.
"Tôi hiểu rồi. Cô không sợ rủi ro, cô sợ sự mất kiểm soát. Logic của cô là một tấm khiên bảo vệ."
Hắn nhấp một ngụm rượu. "Cha mẹ tôi cũng không ở bên tôi từ sớm. Mẹ tôi là nghệ sĩ, luôn sống trong cảm hứng và sự phiêu lưu. Bà bỏ đi khi tôi 10 tuổi. Tôi đã phải tự kiếm sống và tự nuôi dưỡng chính mình. Tôi đã học được rằng, nếu không có ai tạo ra quy tắc cho mình, mình phải tự tạo ra quy tắc cho chính mình: Quy tắc của sự Đột phá."
"Chúng ta... chúng ta không khác nhau nhiều," Thanh Chi thừa nhận.
"Đúng," Thẩm Dực gật đầu. "Cả hai chúng ta đều đang bù đắp cho sự mất kiểm soát trong quá khứ. Cô tìm kiếm Logic, tôi tìm kiếm Cảm hứng. Nhưng cuối cùng, chúng ta đều muốn tạo ra một thứ gì đó hoàn hảo, không thể bị phá vỡ."
Ranh giới giữa công việc và cá nhân đã hoàn toàn bị xóa bỏ.
Sau bữa tối, Thẩm Dực đưa Thanh Chi về. Khi dừng trước sảnh chung cư, hắn không mở cửa xe ngay.
"Thanh Chi," hắn gọi. "Tôi đã hiểu Logic của cô. Giờ đến lượt cô hiểu Cảm hứng của tôi. Cảm hứng không phải là sự tùy tiện. Nó là sự tin tưởng tuyệt đối vào khả năng tạo ra điều phi thường mà Logic chưa từng nghĩ tới."
Hắn đưa tay về phía cô, không phải để bắt tay, mà là để chạm vào gò má cô. Ngón tay hắn lướt nhẹ, ấm áp và bất ngờ.
"Cảm ơn vì đã chia sẻ. Hãy để Logic của cô nghỉ ngơi. Cô xứng đáng với điều đó."
Thanh Chi sững người. Cô không lùi lại, cô cũng không tiến tới. Cô chỉ đứng yên, cảm nhận sự gần gũi đột ngột này.
"Chào ngủ ngon, Thanh Chi," hắn nói khẽ, rồi rút tay về.
Hắn mở cửa xe, và Thanh Chi bước ra. Cô bước đi trong sự bối rối, không quay đầu lại. Khi cô vào đến căn hộ của mình, cô chạm vào gò má nơi Thẩm Dực vừa chạm vào. Lần đầu tiên, Logic của cô không thể giải thích được cảm xúc này. Cô cảm thấy hồi hộp, nhẹ nhõm, và... muốn có thêm. Thẩm Dực, kẻ hủy diệt Logic, đã bắt đầu phá vỡ sự kiểm soát của cô.