Phòng Project Hub trên tầng 19 nhanh chóng trở thành chiến trường hỗn loạn nhưng hiệu quả của Dự án Ánh Sáng Mới. Lâm Thanh Chi và Thẩm Dực cùng đội ngũ của họ bị cuốn vào guồng quay 4 tuần tốc độ. Lịch trình của Thanh Chi: Bắt đầu lúc 8 giờ sáng, kết thúc lúc 10 giờ tối, mọi thứ đều được lên kế hoạch chính xác. Lịch trình của Thẩm Dực: Bắt đầu lúc 11 giờ sáng, kết thúc lúc 4 giờ sáng hôm sau, làm việc theo cảm hứng đột ngột, với cà phê và snack là nguồn nhiên liệu chính.
11 giờ đêm. Toàn bộ khu vực Hub chỉ còn lại Thanh Chi và Thẩm Dực. Thanh Chi đang đeo tai nghe chống ồn, tỉ mỉ kiểm tra các báo cáo lỗi của A3. Thẩm Dực đang lập trình, nhạc EDM mở vừa đủ nghe, ngón tay hắn nhảy múa trên bàn phím như một nghệ sĩ dương cầm.
"Giám đốc Lâm," Thẩm Dực gọi to. Thanh Chi gỡ tai nghe. "Vấn đề gì, Giám đốc Thẩm?"
"Âm nhạc của tôi có làm ảnh hưởng đến Logic của cô không? Tùy tiện là một phần của quy trình. Cô có thấy Module 4 không? Nó bị lỗi 0.003 lần trong mô phỏng."
"Tôi thấy. Tôi đang tìm lý do. Theo Logfile, lỗi xảy ra do một biến số đầu vào không xác định, có khả năng là nhiễu từ ngoại vi. Tôi đang tìm cách loại bỏ nhiễu đó."
Thẩm Dực lắc đầu. "Không phải nhiễu. Cô đang tìm cách loại bỏ sự ngẫu nhiên. A3 là thuật toán học máy. Nó cố tình tạo ra 0.003 lỗi đó để học cách tự sửa chữa. Loại bỏ nó là loại bỏ khả năng tự sinh thái."
"Nếu anh không thể kiểm soát sự ngẫu nhiên đó, nó sẽ là một lỗ hổng bảo mật khổng lồ," Thanh Chi kiên quyết.
"Tôi không muốn kiểm soát nó. Tôi muốn nó tự kiểm soát. Sự khác biệt là: Cô tin vào sự ép buộc, tôi tin vào sự tự do."
Cuộc tranh luận kết thúc khi Thanh Chi đưa ra một giải pháp Logic: "Chúng ta sẽ thêm một 'Hệ thống Cảnh báo Đỏ' vào 0.003 lỗi đó. Nó không loại bỏ lỗi, nhưng nó sẽ kích hoạt tường lửa bảo vệ cấp cao nhất nếu lỗi vượt quá 0.005. Logic và Cảm hứng đều được thỏa mãn."
Thẩm Dực nhìn cô, đôi mắt hắn ánh lên sự thán phục. "Tuyệt vời! Cô không còn là bức tường nữa, cô là một cái van điều tiết thiên tài."
Khoảng 1 giờ sáng, Thẩm Dực đi đến gần bàn cô, đặt một chiếc cốc sứ nóng lên bàn. "Uống đi," hắn nói.
"Cà phê à? Tôi không uống sau 3 giờ chiều."
"Không phải cà phê. Trà gừng. Cô đã ho vài lần rồi đấy. Nhiệt độ phòng Server và phòng Hub chênh lệch nhau khá lớn."
Thanh Chi nhìn chiếc cốc. Trà gừng. "Anh đã pha nó?"
"Không. Tôi đặt thư ký mua. Nhưng tôi dặn phải làm nóng và thêm mật ong. Uống đi. Logic của cô cần giữ ấm."
Thanh Chi cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa, không chỉ từ chiếc cốc. "Cảm ơn, Giám đốc Thẩm."
"Cứ gọi tôi là Dực khi không ở trong phòng họp," hắn nói. Thanh Chi ngần ngừ. "Thanh Chi."
"Tốt. Thanh Chi. Cô nên về ngủ đi. Cô đã làm việc 17 tiếng rồi. Logic của cô sẽ bị đoản mạch mất."
"Tôi cần hoàn thành phân tích Module 7."
"Để đó cho tôi. Cảm hứng của tôi làm việc tốt nhất vào ban đêm. Giờ thì, về đi. Lần sau, đừng quên áo khoác."
Thanh Chi đứng dậy. "Anh cũng nên ngủ sớm. Làm việc quá sức sẽ khiến Cảm hứng của anh trở nên kém chất lượng."
Thẩm Dực nháy mắt. "Sáng mai, tôi muốn cô kiểm tra một điều. Module 10 đã hoàn thành. Nhưng tôi muốn cô lái chiếc mô tô đó một vòng, cảm nhận tốc độ, rồi nói cho tôi biết cô nghĩ gì về Module 10. Nó liên quan đến Tốc độ và Rủi ro. Tôi cần phản hồi bằng cảm giác của cô, không phải Logic. Cô đã hứa với tôi là cô sẽ thử."
Thanh Chi nhìn hắn. Hắn luôn biết cách thách thức cô. "Được. Sáng mai 8 giờ. Tôi sẽ làm điều đó."
Sáng hôm sau, 8 giờ sáng. Lâm Thanh Chi, mặc chiếc áo khoác da màu đen, đội mũ bảo hiểm full-face, leo lên chiếc mô tô đỏ rực của Thẩm Dực. Cô lái chiếc xe ra đường ven biển vắng vẻ, vặn ga. Tốc độ 120 km/h. Gió táp vào cô. Cô cảm thấy tự do, mạnh mẽ, và không bị ràng buộc. Cô cảm nhận được sự kiểm soát.
Khi trở lại Hub, khuôn mặt cô hơi ửng hồng. Thẩm Dực đang đợi cô, tay cầm hai cốc cà phê.
"Sao rồi?" Hắn hỏi, đưa cô một cốc.
"Tuyệt vời," Thanh Chi thừa nhận, uống một ngụm. "Tốc độ đáng kinh ngạc, kiểm soát tuyệt vời. Nhưng... tôi có một phản hồi Logic về Module 10. Tốc độ của nó quá nhanh, vượt quá khả năng xử lý thông thường. Tỷ lệ lỗi có thể chấp nhận được, nhưng người dùng sẽ không kịp phản ứng. Cảm hứng của anh đã quên đi tính Nhân văn."
Thẩm Dực sững sờ, rồi cười lớn. "Tuyệt vời, Thanh Chi! Đó chính là điều tôi cần! Cô đã dùng Cảm hứng để tìm ra lỗi Logic lớn nhất của tôi! Module 10 của tôi quá tập trung vào tốc độ xử lý mà quên mất tốc độ tiếp nhận của người dùng."
Hắn nháy mắt. "Thưởng cho Logic của cô: Tôi mời cô ăn tối tối nay. Không phải mì vỉa hè. Nhà hàng Nhật Bản cao cấp. Để ăn mừng việc chúng ta đã tìm ra điểm cân bằng giữa Logic và Cảm hứng."
Thanh Chi nhìn hắn. Cô không muốn đi, nhưng cô không muốn phủ nhận sự hợp tác hiệu quả của họ. "Đây là một bữa ăn tối công việc," cô khẳng định.
"Đúng. 90% công việc, 10%... tìm hiểu về Logic cá nhân của cô. 7 giờ tối. Đừng mặc đồ công sở."
Lâm Thanh Chi gật đầu. Cô biết, mối quan hệ của họ đã chính thức vượt qua ranh giới của công việc, tiến vào một vùng đất mới, phức tạp và đầy rủi ro mà Logic của cô chưa từng dự đoán được.