Buổi sáng ấy, ánh nắng đầu hè len lỏi qua tấm rèm trắng, nhẹ nhàng rơi xuống căn phòng khách được trang trí bằng những chậu hoa cúc mới. Lan đặt chiếc bình thủy tinh lên bàn, điều chỉnh lại từng nhành hoa cho ngay ngắn, rồi ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường. Mới chỉ tám giờ, nhưng trong lòng cô đã có cảm giác vội vã. Hôm nay là ngày đặc biệt – tròn bảy năm kể từ khi cô và Minh chính thức thành vợ chồng.
“Bảy năm rồi đấy,” cô khẽ lẩm bẩm, đôi môi thoáng nở một nụ cười, vừa bâng khuâng vừa có chút chua chát.
Trong bếp, tiếng lách cách vang lên. Minh đang chuẩn bị bữa sáng. Anh hiếm khi vào bếp, trừ những dịp lễ kỷ niệm thế này. Mùi bơ tan chảy trên chảo, quyện với hương cà phê mới pha, tỏa khắp không gian. Lan bước vào, thấy anh đang lóng ngóng cắt bánh mì, những lát không đều nhau nhưng ánh mắt anh sáng lên khi thấy cô.
“Dậy sớm thế à? Anh tính làm em bất ngờ cơ.” Minh cười, nụ cười quen thuộc từng khiến cô rung động ngày nào.
Lan đáp lại bằng một ánh nhìn dịu dàng. “Anh mà vào bếp thì đúng là bất ngờ rồi.”
Cả hai bật cười. Nhưng sau tiếng cười, không khí lại rơi vào yên lặng vài giây. Lan chợt nhớ, hình như lần gần nhất họ cùng nấu ăn là từ… năm ngoái.
Đúng lúc ấy, bé An chạy vào, mái tóc rối bù, mắt vẫn còn ngái ngủ. Con bé reo lên:
“Hôm nay sinh nhật ba mẹ đúng không? Con chúc mừng ba mẹ hạnh phúc mãi mãi!”
Câu nói ngây ngô ấy khiến cả hai vợ chồng khựng lại. Minh xoa đầu con gái, giấu đi vẻ ngại ngùng. Lan mỉm cười, nhưng khóe môi hơi run. Từ “mãi mãi” vang trong đầu cô như một lời nhắc nhở, vừa đẹp vừa xa xăm.
Buổi tối, họ có một bữa tiệc nhỏ tại nhà hàng quen. Những ngọn nến lung linh, bản nhạc du dương, lọ hoa hồng đỏ đặt giữa bàn. Nhìn từ ngoài, ai cũng nghĩ đây là một gia đình hạnh phúc trọn vẹn. Bạn bè ghé bàn, chúc tụng, thậm chí có người thốt lên:
“Nhìn hai vợ chồng như đôi uyên ương ấy, bảy năm rồi mà vẫn tình cảm quá.”
Lan cười, gật đầu đáp lễ, nhưng bàn tay dưới gầm bàn lại nắm chặt lấy nhau, không phải vì yêu thương mà vì cố giữ sự bình thản. Minh cũng cười, nhưng trong ánh mắt thoáng qua một chút mệt mỏi, mà người ngoài không dễ nhận ra.
Trong lúc chờ món chính, Lan nhìn Minh, khẽ hỏi:
“Anh còn nhớ năm đầu tiên kỷ niệm không?”
Minh gật đầu. “Làm sao quên được. Anh còn dẫn em đi biển, thuê cả ban nhạc đánh guitar cho em nghe.”
Lan mỉm cười, nhưng trong nụ cười có sự hoài niệm. Đã lâu rồi, họ không còn những chuyến đi bất chợt như thế nữa. Thay vào đó, ngày tháng chỉ quanh quẩn trong vòng lặp: công việc, con cái, cơm áo gạo tiền.
Khi bữa tiệc kết thúc, họ trở về nhà. Bé An đã ngủ gục trên xe. Minh bế con vào phòng, còn Lan thu dọn một vài thứ. Đêm xuống, không gian tĩnh lặng. Họ ngồi cạnh nhau trên sofa, giữa ánh đèn vàng nhạt.
“Cảm ơn em… vì tất cả,” Minh nói, giọng trầm thấp.
Lan khẽ đáp: “Em cũng vậy.”
Nhưng trong lòng cả hai, có một khoảng trống không tên. Một điều gì đó đã thay đổi, nhưng chưa ai đủ can đảm gọi tên nó. Ngoài kia, gió khẽ thổi, mang theo tiếng lá xào xạc – như những vết nứt nhỏ bắt đầu lên tiếng trong sự im lặng tưởng chừng hoàn hảo.