Buổi sáng hôm sau, Lan thức dậy từ rất sớm. Minh vẫn ngủ, hơi thở đều đều, gương mặt dường như còn vương lại nét mệt mỏi từ hôm qua. Nhìn chồng nằm đó, cô bất giác thấy lòng chùng xuống. Người đàn ông này, ngày xưa từng cầm tay cô qua những buổi chiều nắng rát, từng đứng dưới mưa hát cho cô nghe, giờ lại trở thành một người lạ xa xăm, luôn bận rộn, ít khi nói chuyện ngoài những câu hỏi về cơm nước, con cái, chi tiêu.
Lan rón rén bước xuống giường, vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Tiếng dao thớt vang lên đều đặn, hòa cùng tiếng nước chảy. Trong khoảng lặng ấy, cô có thời gian nghĩ về mình.
Đã bảy năm làm vợ, bảy năm làm mẹ. Công việc văn phòng chiếm tám tiếng mỗi ngày, trở về nhà lại lao vào bếp núc, dạy con học, lo từng bộ quần áo, từng bữa cơm. Đôi khi, Lan cảm thấy mình như một cái máy, quay vòng không ngừng nghỉ. Cô không oán trách, nhưng đôi lúc tự hỏi: Mình đã biến mất từ khi nào?
Ngày còn trẻ, Lan có nhiều ước mơ. Cô từng muốn học thêm một văn bằng, từng ấp ủ viết sách, từng mê chụp ảnh, lang thang khắp nơi để ghi lại khoảnh khắc đời thường. Nhưng sau khi kết hôn, mọi thứ bị gác lại. Minh thì bận lo sự nghiệp, còn cô chọn ở lại làm hậu phương. Càng ngày, khoảng cách giữa “cô gái Lan” và “người vợ Lan” càng xa, đến mức chính cô cũng không nhận ra mình nữa.
Trong công ty, đồng nghiệp nhiều lần khen cô giỏi chịu đựng, giỏi quán xuyến. Nhưng ít ai biết, có những đêm Lan nằm quay mặt vào tường, giấu đi những giọt nước mắt không biết gọi tên. Không phải là nỗi đau lớn, mà là sự tủi thân tích tụ từ hàng trăm chi tiết nhỏ: một câu nói thờ ơ của chồng, một bữa cơm nguội ngắt khi anh về muộn, một cái ôm dần trở nên hiếm hoi.
Ngày hôm qua, trong bữa tiệc kỷ niệm, Lan cười nhiều, nâng ly chúc tụng, nhưng trong tim cô có một khoảng lạnh. Cô thấy ánh mắt bạn bè, thấy họ ngưỡng mộ, ghen tỵ, mà chẳng ai hiểu được sự thật phía sau. Người ta chỉ nhìn thấy nụ cười, không ai nghe được tiếng thở dài trong đêm tối.
Lan nhớ lại lần gần đây nhất cô và Minh trò chuyện thật sự với nhau, không phải về tiền học của con, không phải về hóa đơn điện nước. Cô cố gắng lục tìm, nhưng càng nghĩ càng thấy mơ hồ. Có lẽ là từ rất lâu rồi.
Điện thoại rung lên, tin nhắn từ mẹ chồng:
“Cuối tuần này nhớ đưa bé An về ngoại nhé. Ông bà nhớ cháu.”
Lan khẽ thở dài. Mối quan hệ với gia đình chồng vốn không tệ, nhưng cũng không mấy gần gũi. Nhiều lần, cô cảm thấy mình bị soi xét: tại sao chưa mua nhà mới, tại sao con bé An học thêm ít hơn mấy đứa bạn, tại sao Minh dạo này gầy thế. Tất cả những câu hỏi ấy như những mũi kim nhỏ, đâm vào lòng tự trọng của cô. Cô biết, phần lớn áp lực cũng dồn lên Minh, nhưng Minh ít khi chia sẻ, chỉ im lặng chịu đựng. Còn cô, một mình gánh phần còn lại.
Trưa hôm đó, trong giờ nghỉ, Lan mở laptop, vô tình thấy lại thư mục cũ chứa những bức ảnh ngày xưa. Hình ảnh cô gái trẻ với nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng long lanh, đứng bên biển xanh. Lan nhìn thật lâu, rồi bật cười chua xót. Cô gái ấy dường như đã chết đi rồi, chết trong những ngày chờ chồng về muộn, trong những buổi tối gấp quần áo cho con, trong những cuộc cãi vã vụn vặt.
Một đồng nghiệp ghé qua bàn:
“Lan, chiều nay đi uống cà phê không?”
Lan lắc đầu: “Mình bận rồi.”
Bận – từ quen thuộc ấy như một chiếc lồng khóa kín cuộc đời cô. Bận việc, bận gia đình, bận làm tròn vai. Và giữa tất cả những cái “bận” ấy, cô không còn chỗ cho chính mình.
Chiều về, Minh gọi điện:
“Anh về trễ, có buổi họp gấp.”
Lan lặng đi vài giây, rồi đáp: “Ừ, em hiểu.”
Nhưng khi cúp máy, bàn tay cô run nhẹ. Những lần “về trễ” ngày càng nhiều, đến mức Lan chẳng còn đếm được. Cô không dám nghĩ xa, không dám nghi ngờ, chỉ tự nhủ: “Chắc anh bận thật.” Nhưng trong lòng, hạt mầm bất an đã bắt đầu nảy nở.
Đêm đến, Lan ngồi ở ban công, ngắm những dãy đèn xa xa. Bé An đã ngủ. Căn nhà yên tĩnh đến mức cô nghe rõ nhịp tim mình. Lan mở sổ tay, viết vài dòng – thói quen cô duy trì từ thời sinh viên:
“Ngày 14 tháng 5.
Bảy năm hôn nhân.
Người ta bảo, hôn nhân là tình yêu sau khi đã qua thử thách.
Nhưng nếu thử thách kéo dài quá lâu thì sao?
Mình có còn đủ sức để yêu nữa không?”
Cô gập sổ lại, thở dài. Ngoài kia, tiếng xe cộ dần thưa, chỉ còn lại bóng đêm vây quanh.
Lan tự hỏi: Nếu một ngày nào đó, mình không còn ở đây nữa, liệu anh có nhận ra khoảng trống ấy không?