Buổi sáng thứ Hai, Minh bước vào văn phòng với vẻ ngoài thường ngày: sơ mi trắng, cà vạt chỉnh tề, khuôn mặt vẫn còn vương lại sự mệt mỏi sau một đêm ngủ chập chờn. Cả phòng họp rộn ràng vì tin tức: hôm nay có nhân sự mới được điều về phòng kinh doanh.
Khi cánh cửa mở ra, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía người phụ nữ trẻ bước vào. Cô khoảng gần ba mươi, mái tóc đen suôn dài, gương mặt sáng và nụ cười tự tin. Giọng nói rõ ràng, truyền cảm:
“Chào mọi người, tôi là Hạnh, rất mong được làm việc cùng các anh chị.”
Minh gật đầu chào, giữ thái độ điềm tĩnh. Nhưng chỉ sau vài ngày, anh nhận ra Hạnh là người nhanh nhẹn, năng động và khéo léo trong giao tiếp. Ở những cuộc họp căng thẳng, Hạnh thường có cách nói khiến không khí nhẹ đi, đôi khi còn đỡ lời cho Minh trước những câu hỏi khó từ cấp trên.
Chiều hôm đó, sau một buổi thuyết trình thành công, cả nhóm đi ăn mừng. Hạnh ngồi cạnh Minh, trò chuyện thoải mái, vừa hỏi vừa cười. Những câu chuyện của cô không nặng nề con số hay hợp đồng, mà là những mẩu chuyện đời thường – về một chuyến du lịch, một quán cà phê nhỏ, một cuốn sách đang đọc.
Minh bất giác cảm thấy dễ thở. Đã lâu lắm rồi, anh không có một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng như thế. Ở nhà, mỗi lần mở miệng, anh và Lan lại xoay quanh con cái, tiền bạc, những trách nhiệm nặng trĩu. Còn ở đây, trong khoảnh khắc này, anh thấy mình như trở lại thời trai trẻ, chỉ đơn giản là một người đàn ông trò chuyện cùng một người phụ nữ thú vị.
Buổi tối, Minh về muộn. Lan ngồi ở phòng khách, tay cầm cuốn sách nhưng mắt chẳng tập trung. Khi anh bước vào, cô khẽ hỏi:
“Hôm nay lại họp muộn à?”
Minh gật đầu, tránh ánh mắt vợ. “Ừ, có nhân sự mới, cả phòng đi ăn mừng.”
Lan im lặng. Trong đầu cô thoáng hiện lên hình ảnh một người phụ nữ trẻ trung, rạng rỡ, ngồi cạnh chồng mình giữa những tiếng cười. Cảm giác ấy khiến ngực cô thắt lại, dù không có bằng chứng gì.
Cô mỉm cười gượng gạo:
“Ừ, miễn là anh vui.”
Minh thoáng bất ngờ. Nụ cười ấy không giống nụ cười ngày trước – nó mỏng manh, như lớp kính trong suốt che giấu điều gì đó. Anh định giải thích thêm, nhưng rồi lại thôi. Sự im lặng quen thuộc lại bao trùm lên căn nhà.
Đêm ấy, khi Lan nằm quay lưng về phía anh, Minh chợt nhớ lại tiếng cười của Hạnh ở quán ăn chiều nay. Tiếng cười ấy vang vọng trong đầu, vừa nhẹ nhàng vừa xa lạ, như một làn gió mới thoảng qua trong cuộc đời vốn đã bức bối của anh.
Còn Lan, nằm im trong bóng tối, cảm nhận rõ khoảng cách giữa hai người ngày càng lớn. Cô không biết Hạnh là ai, không biết điều gì sẽ đến, nhưng linh cảm của một người vợ mách bảo: một cơn giông đang tới.