Tối thứ bảy, Lan chuẩn bị bữa cơm gia đình. Cô muốn tạo một buổi tối ấm cúng sau một tuần dài, nhất là khi bé An háo hức được ăn cùng cả bố lẫn mẹ. Lan nấu những món Minh thích: cá kho tộ, canh chua, thêm đĩa thịt rim mà anh hay gọi là “món tủ”. Trong lòng, cô hy vọng tối nay sẽ khác — có thể Minh sẽ cười nhiều hơn, nói nhiều hơn, và họ sẽ có một bữa cơm đúng nghĩa gia đình.
Đồng hồ đã điểm bảy giờ. Lan bày xong mâm cơm, ngồi chờ. Bé An chạy ra chạy vào, liên tục hỏi:
“Ba chưa về hả mẹ?”
Lan cười gượng: “Sắp rồi con.”
Nhưng kim đồng hồ trôi qua, mâm cơm nguội dần, bóng đèn trên bàn ăn hắt xuống ánh sáng vàng lạnh lẽo. Đến gần tám giờ, cửa mở, Minh bước vào, vẻ mặt mệt mỏi. Anh vội cởi giày, treo áo khoác, rồi ngồi phịch xuống ghế.
Lan nhìn anh, giọng không kìm được:
“Anh có biết mấy giờ rồi không?”
Minh chau mày. “Anh đã nhắn là họp muộn. Em còn muốn sao nữa?”
“Em biết… nhưng ít ra anh cũng nên cố gắng về sớm một lần. Con bé đợi anh từ sáu giờ đến giờ.” Lan cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng ánh mắt ướt lên.
Bé An ngồi im, lặng lẽ nhìn bố mẹ. Minh thoáng ái ngại, nhưng lại nói nhanh, như để trốn tránh:
“Anh không thể bỏ ngang công việc chỉ để về đúng bữa ăn. Công việc nuôi sống cả nhà này, em hiểu không?”
Câu nói ấy như nhát dao. Lan sững lại, môi run run. “Anh nghĩ em không hiểu sao? Bảy năm nay em có phàn nàn gì đâu? Nhưng có bao giờ anh nghĩ đến cảm giác của em, hay của con chưa?”
Không khí trong phòng nặng nề. Bé An gắp miếng thịt, nhưng bàn tay run run, thức ăn rơi xuống bàn. Con bé lí nhí:
“Ba mẹ đừng cãi nhau…”
Cả hai im lặng. Một lát sau, Minh thở dài, đặt đũa xuống.
“Anh mệt lắm rồi, đừng nói nữa.”
Anh đứng dậy, bỏ lên phòng. Bước chân nặng nề, nhưng dứt khoát.
Lan ngồi lại, nhìn mâm cơm thừa thãi. Cô cảm thấy như mình vừa thua một trận chiến vô hình. Trong lòng dấy lên một nỗi chán nản khó tả. Cô quay sang con gái, ép nụ cười:
“Ăn đi con, kệ ba.”
Nhưng An chỉ cúi gằm mặt, mắt đỏ hoe.
Đêm đó, Lan dọn dẹp một mình. Những tiếng chén đũa va vào nhau vang lên chát chúa giữa căn bếp yên tĩnh. Trên gác, Minh nằm trằn trọc, nghe tất cả, nhưng không bước xuống. Anh không biết bắt đầu từ đâu, không biết nói gì. Một câu xin lỗi dường như quá khó thốt ra.
Chỉ là một cuộc cãi vã nhỏ, không ai hét to, không có nước mắt rơi tràn, nhưng dư âm còn nặng hơn cả một trận bão. Trong lòng mỗi người, một vết nứt mảnh mai vừa hình thành — tưởng chừng vô hại, nhưng rồi sẽ ngày một loang rộng.