Sài Gòn tháng Bảy, chiều thứ Bảy. Cơn mưa rào bất chợt vừa dứt, để lại không khí oi nồng được tưới mát và một mùi nhựa đường ngai ngái quen thuộc. Trong căn chung cư nhỏ xinh ở quận Bình Thạnh, thế giới của Linh dường như tách biệt hoàn toàn với sự ồn ã ngoài kia. Cô đang ngân nga một giai điệu không rõ lời trong khi đôi tay thoăn thoắt chuẩn bị bữa tối. Mùi cá kho tộ thơm nức, quyện với mùi canh chua nấu theo kiểu miền Tây lan tỏa khắp gian bếp ấm cúng. Với Linh, không có gì hạnh phúc hơn việc tự tay chuẩn bị những món ăn mà chồng mình yêu thích sau một tuần làm việc vất vả.
Cô liếc nhìn đồng hồ, đã gần bảy giờ tối. Chắc Hoàng cũng sắp về rồi. Mỉm cười một mình, Linh nhớ lại buổi sáng ở trường mầm non nơi cô làm việc. Lũ trẻ ríu rít kể về kế hoạch cuối tuần, những đôi mắt tròn xoe đầy háo hức. Công việc của một cô giáo mầm non đôi khi mệt nhoài, nhưng chính sự ngây thơ và đáng yêu của bọn trẻ đã tiếp cho cô nguồn năng lượng vô tận. Cô yêu sự bình yên, yêu những điều giản dị, và Hoàng chính là mảnh ghép hoàn hảo nhất cho bức tranh cuộc đời mà cô luôn ao ước.
Tiếng "tít tít" của khóa cửa điện tử vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Linh. Hoàng đã về.
"Em nấu món gì mà thơm từ ngoài hành lang đã ngửi thấy rồi vậy?", giọng Hoàng có chút mệt mỏi nhưng vẫn không giấu được vẻ vui mừng.
Anh bước vào, đặt chiếc cặp laptop lên ghế sofa rồi tiến tới ôm chầm lấy vợ từ phía sau. Cái ôm của anh lúc nào cũng ấm áp và vững chãi, đủ để xua tan mọi mệt mỏi. Linh xoay người lại, giúp chồng tháo cà vạt, tay vuốt nhẹ lên vầng trán còn lấm tấm mồ hôi của anh.
"Anh đi làm về có mệt không? Em nấu toàn món anh thích này. Anh đi tắm đi rồi ra ăn cơm nhé."
"Chỉ cần về nhà thấy vợ là hết mệt liền," Hoàng cười, hôn nhẹ lên má cô rồi mới đi vào phòng tắm.
Bữa cơm tối diễn ra trong không khí không thể nào bình dị và hạnh phúc hơn. Ánh đèn vàng ấm áp rọi xuống bàn ăn thịnh soạn. Họ vừa ăn vừa kể cho nhau nghe những chuyện vụn vặt trong tuần. Linh kể về cu Tí ở lớp mẫu giáo đã không còn khóc nhè, về bé Na đã biết tự xúc ăn. Hoàng kể về dự án mới ở công ty kiến trúc của anh đang vào giai đoạn nước rút, về ông sếp khó tính cuối cùng cũng gật đầu hài lòng với bản thiết kế của anh.
"Cuối tuần sau mình về thăm ba má bên em nhé anh," Linh gắp một miếng cá to vào bát chồng, "Lâu rồi mình chưa về, má cứ gọi điện hỏi suốt."
"Tất nhiên rồi vợ," Hoàng gật đầu ngay, "Để anh sắp xếp công việc. Dạo này công ty anh có thêm vài thực tập sinh mới, cũng hơi nhiều việc lặt vặt phải hướng dẫn tụi nó. Nhưng cuối tuần thì chắc chắn rảnh."
Linh mỉm cười. Cô chưa bao giờ nghi ngờ sự quan tâm của chồng dành cho gia đình hai bên. Anh có thể là một kiến trúc sư bay bổng với những ý tưởng lớn lao, nhưng khi trở về nhà, anh luôn là một người chồng, một người con rể đúng mực và chu đáo.
Ăn tối xong, Hoàng giành phần rửa bát trong khi Linh dọn dẹp nhà cửa. Sau đó, cả hai cùng nhau ngồi trên chiếc sofa quen thuộc, xem một bộ phim hài lãng mạn. Linh tựa đầu vào vai chồng, cảm nhận từng nhịp thở đều đặn của anh. Ngoài kia, thành phố đã lên đèn, tiếng xe cộ vẫn vọng vào nhưng dường như chỉ làm nền cho sự bình yên bên trong căn hộ nhỏ này. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu mùi hương quen thuộc của Hoàng và thầm cảm ơn cuộc đời đã cho cô một hạnh phúc trọn vẹn đến thế. Mọi thứ đều đúng vị trí của nó, đẹp đẽ và an toàn.
Lúc ấy, Linh và cả Hoàng đều không hề biết rằng, sự bình yên ngọt ngào và quý giá này lại chính là những nốt nhạc cuối cùng của một bản giao hưởng sắp sửa bùng nổ, nơi những âm thanh chói tai của sự dối trá và phản bội đang chực chờ để phá tan tất cả.