Những ngày tiếp theo trôi qua trong sự êm đềm vốn có. Buổi sáng, Linh và Hoàng cùng nhau thức dậy, người pha cà phê, người chuẩn bị bữa sáng đơn giản với bánh mì ốp la. Họ trò chuyện về những kế hoạch trong ngày trong khi tiếng thời sự buổi sáng phát ra đều đều từ chiếc tivi. Không khí trong căn hộ nhỏ luôn thoang thoảng mùi cà phê rang xay của Hoàng và mùi nước xả vải dịu nhẹ từ quần áo của Linh. Đó là một sự hòa quyện quen thuộc, một mùi hương của sự bình yên mà cả hai đã cùng nhau xây dựng.
Sáng thứ tư, trước khi rời nhà, Hoàng còn quay lại ôm vợ một cái thật chặt. "Cuối tuần này về quê, em muốn ăn món gì của má không để anh gọi điện dặn trước?"
Linh mỉm cười, chỉnh lại cổ áo sơ mi cho chồng. "Chỉ cần về là má vui rồi, má nấu món gì em cũng thích hết. Anh đi làm cẩn thận nhé."
Cô nhìn theo bóng lưng vững chãi của chồng khuất dần sau cánh cửa, trong lòng ngập tràn một cảm giác ấm áp. Cô hoàn toàn không biết rằng, ngày hôm nay, tại văn phòng kiến trúc nơi Hoàng làm việc, một nhân tố mới sẽ xuất hiện, một cơn gió lạ sắp sửa len lỏi vào thế giới phẳng lặng của cô.
Công ty kiến trúc của Hoàng nằm trên tầng 25 của một tòa nhà văn phòng hiện đại ở Quận 1. Không gian làm việc được thiết kế mở, tràn ngập ánh sáng tự nhiên và tinh thần sáng tạo. Những mô hình dự án được đặt trang trọng trên các kệ tủ, những bức tường dán đầy bản vẽ kỹ thuật và những phác thảo ý tưởng nguệch ngoạc nhưng đầy cảm hứng. Không khí ở đây luôn sôi động, hối hả, một sự đối lập hoàn toàn với sự tĩnh lặng ở trường mầm non của Linh.
Hoàng đang tập trung cao độ vào bản vẽ chi tiết của một khu nghỉ dưỡng phức hợp thì bị ngắt quãng bởi một chuỗi âm thanh lạch cạch và một tiếng kêu khe khẽ đầy tuyệt vọng phát ra từ góc phòng, nơi đặt chiếc máy in khổ lớn A0. Anh ngẩng đầu lên, cặp kính trễ xuống sống mũi. Một cô gái trẻ có vóc người nhỏ nhắn đang loay hoay với một cuộn giấy to gần bằng cả người cô. Gương mặt cô gái đỏ bừng, mái tóc dài buộc vội có vài sợi lòa xòa trước trán, trông cô tội nghiệp như một chú mèo con bị mắc mưa.
Thấy cô gái sắp làm rách cả cuộn giấy đắt tiền, một vài người trong phòng đã bắt đầu để ý, có người khẽ lắc đầu, có người thì thầm to nhỏ. Hoàng thở dài, đẩy ghế đứng dậy. Anh nhận ra đó là một trong những thực tập sinh mới của công ty. Với vai trò là một trưởng nhóm, anh cảm thấy mình có trách nhiệm phải giúp đỡ.
"Em cần giúp gì không?", Hoàng tiến lại gần, giọng anh trầm và điềm đạm.
Cô gái giật mình ngẩng lên, đôi mắt to tròn và đen láy của cô mở lớn, có chút hoảng sợ. Khi nhận ra người hỏi là Hoàng, sự hoảng sợ nhanh chóng chuyển thành một vẻ bối rối và ngưỡng mộ.
"Dạ... anh Phong... à không, anh Hoàng," cô lí nhí, giọng run run. "Em... em được giao đi in bản vẽ này cho dự án Vistana, nhưng em loay hoay mãi không biết cách lắp cuộn giấy vào máy. Em sợ làm hỏng máy của công ty thì... thì chết."
Đôi mắt cô gái bắt đầu hoe đỏ, long lanh như sắp khóc. Hoàng nhìn mớ giấy lộn xộn và bộ dạng đáng thương của cô, bất giác cảm thấy có chút buồn cười và thương cảm. Anh xua tay.
"Không sao, không sao. Lần đầu ai cũng vậy thôi. Cái máy này hơi khó dùng một chút. Để anh chỉ cho."
Hoàng bình tĩnh gỡ cuộn giấy bị kẹt ra, khéo léo lắp một cuộn mới vào trục máy, rồi thao tác vài lệnh trên màn hình điều khiển. Chiếc máy bắt đầu chạy êm ru, và một bản vẽ A0 với những đường nét sắc sảo từ từ được in ra. Suốt quá trình đó, cô gái đứng bên cạnh, im lặng quan sát, đôi mắt không rời khỏi anh, trong đó chứa đầy sự thán phục.
"Được rồi đó em," Hoàng nói, lấy bản vẽ ra đưa cho cô.
"Em... em cảm ơn anh Hoàng nhiều lắm ạ!" Cô gái nhận lấy bản vẽ bằng cả hai tay, cúi đầu cảm ơn lia lịa. "Anh không chỉ vẽ đẹp mà còn giỏi cả mấy cái máy móc này nữa. Em ngưỡng mộ anh lâu lắm rồi, từ hồi còn đi học, em đã xem các công trình của anh trên tạp chí kiến trúc. Được vào đây thực tập, lại còn được gặp anh, em vui lắm ạ."
Những lời khen tuôn ra một cách dồn dập và chân thành, khiến Hoàng có chút ngượng ngùng nhưng cũng không giấu được sự hài lòng. Lời khen từ một người ngoài có thể chỉ là xã giao, nhưng lời khen từ một người trong ngành, một cô sinh viên trẻ đầy nhiệt huyết, lại có một sức nặng khác hẳn.
"Không có gì đâu. Em là thực tập sinh mới à? Tên gì vậy?"
"Dạ, em tên là Tú Anh ạ. Em từ Nghệ An vào đây một mình. Có gì không biết, em có thể hỏi anh nữa được không ạ?" Cô ngước đôi mắt long lanh lên nhìn anh, một cái nhìn đầy tin tưởng và trông cậy.
"Tất nhiên rồi," Hoàng mỉm cười thân thiện. "Cứ tự nhiên nhé. Mọi người ở đây đều sẵn lòng giúp đỡ em thôi."
Nói rồi anh quay trở lại bàn làm việc, để lại Tú Anh đứng đó với bản vẽ trên tay và một nụ cười rạng rỡ trên môi. Trong đầu Hoàng lúc đó chỉ có một suy nghĩ đơn giản: "Con bé này cũng có chí tiến thủ, lại lễ phép. Sinh viên mới ra trường bây giờ được như vậy cũng hiếm." Anh cảm thấy vui vì đã làm được một việc tốt, một việc rất đỗi bình thường của một người đi trước giúp đỡ đàn em. Anh hoàn toàn không nhận ra trong ánh mắt "ngưỡng mộ" của cô gái kia còn có cả sự tính toán và một mục tiêu rõ ràng.
Tối hôm đó, bữa cơm của Linh và Hoàng vẫn ấm cúng như mọi ngày. Trong lúc ăn, Hoàng vui vẻ kể lại câu chuyện ở công ty cho vợ nghe. Giọng anh đầy hứng khởi, như một người vừa khám phá ra một điều gì đó thú vị.
"Hôm nay ở công ty anh có chuyện này vui lắm em à. Có một cô bé thực tập sinh mới, tên là Tú Anh. Con bé được giao đi in bản vẽ mà loay hoay thế nào suýt làm banh cả cái máy in. Nhìn bộ dạng lóng ngóng, mặt thì sắp khóc đến nơi, thương không chịu được."
Hoàng cười lớn khi nhớ lại. "Anh phải ra tay nghĩa hiệp, cứu nguy cho con bé. Mà công nhận nó cũng lễ phép, lại có chí cầu tiến. Nó bảo nó từ Nghệ An vào Sài Gòn lập nghiệp một mình, hoàn cảnh chắc cũng khó khăn. Thấy nó, anh lại nhớ tới mình mấy năm về trước, cũng bỡ ngỡ y như vậy."
Linh lắng nghe câu chuyện của chồng, miệng mỉm cười dịu dàng. Cô có thể hình dung ra cảnh tượng đó, hình dung ra vẻ mặt "anh hùng" của chồng mình khi giúp đỡ một cô bé hậu đậu. Là một người có lòng trắc ẩn, phản ứng đầu tiên của Linh là sự đồng cảm.
"Vậy à anh? Con gái một mình vào thành phố lập nghiệp thì vất vả thật. Anh là cấp trên, lại có kinh nghiệm, giúp đỡ em nó một chút cũng là điều nên làm mà." Cô gắp thức ăn cho chồng, hoàn toàn không có một chút gợn nào trong lòng. "Anh cứ giúp đỡ con bé nhiệt tình đi, coi như làm phúc. Ai trong đời mà không có lúc bỡ ngỡ cần người khác chỉ bảo chứ."
"Anh cũng nghĩ vậy," Hoàng gật gù, vẻ mặt rất tâm đắc vì được vợ thấu hiểu. "Nó còn bảo nó hâm mộ mấy công trình của anh từ lâu rồi. Nghe cũng mát lòng mát dạ phết." Anh cười hề hề.
Linh cũng cười theo. Với cô lúc này, Tú Anh chỉ là một cái tên, một cô bé đáng thương và đáng mến qua lời kể của chồng. Cô hoàn toàn tin tưởng vào Hoàng, tin vào sự vững chãi của cuộc hôn nhân năm năm của họ. Một cô bé thực tập sinh thì có thể làm ảnh hưởng được gì chứ? Câu chuyện về Tú Anh nhanh chóng bị lướt qua, nhường chỗ cho những kế hoạch về chuyến về quê cuối tuần, về việc mua quà gì cho ba má.
Đêm đó, sau khi Hoàng đã ngủ say, Linh vẫn còn trằn trọc. Cô không nghĩ về Tú Anh. Cô nghĩ về lời chồng nói, về hình ảnh một cô gái trẻ phải một mình bươn chải ở thành phố xa lạ. Nó khiến cô bất giác cảm thấy mình thật may mắn. Cô có một công việc ổn định, một người chồng yêu thương, một gia đình trọn vẹn. Cô ôm lấy cánh tay của Hoàng đang đặt ngang người mình, cảm nhận sự an toàn tuyệt đối. Sự bình yên cô đang có thật đáng quý biết bao. Cô khẽ nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ mà không hề hay biết rằng, hạt giống của một cái cây mang tên "bất an" đã được gieo vào mảnh đất hôn nhân của cô, chỉ chờ một ngày đủ mưa đủ nắng để bắt đầu nảy mầm.