Khi Nóc Nhà Hợp Lực

Chương 21: Vết Rạn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cánh cửa đóng lại sau lưng bà Mai, trả lại sự tĩnh lặng cho căn hộ. Nhưng sự im lặng này khác hẳn. Nó không còn là sự ngột ngạt của những nghi kỵ che giấu, mà là sự trống rỗng, nặng nề của một sự thật trần trụi vừa được phơi bày. Khay trà sen vẫn còn bốc khói nhẹ trên bàn, nhưng không ai còn tâm trạng để thưởng thức. Cuốn album ảnh gia đình vẫn còn mở, những nụ cười hạnh phúc trong quá khứ dường như đang câm lặng nhìn vào sự đổ vỡ của hiện tại.

Hoàng ngồi chết lặng trên ghế. Anh không dám nhìn Linh. Gương mặt anh nóng bừng vì xấu hổ. Anh cảm thấy mình như một tên hề vừa diễn xong một vở kịch lố bịch mà bản thân không hề hay biết mình là trò cười. Mọi lời nói, mọi hành động bênh vực Tú Anh trước đây giờ quay lại như hàng ngàn mũi kim đâm vào lương tâm anh.

Anh là người phá vỡ sự im lặng đó. Anh ngẩng đầu lên, khó khăn nhìn về phía vợ, người đang ngồi trên sofa, bóng dáng nhỏ bé và đơn độc.

"Linh..." Anh cất tiếng, giọng khàn đặc.

Anh đứng dậy, chậm rãi bước tới và quỳ xuống trước mặt cô. Hành động bất ngờ này khiến Linh khẽ giật mình, nhưng cô không né tránh.

"Anh... anh thật sự xin lỗi," Hoàng nói, giọng anh vỡ ra. "Anh đã sai rồi. Anh sai hoàn toàn."

Anh không tìm cách biện minh. Anh chỉ thừa nhận sự ngu ngốc của mình. "Anh đã quá mù quáng. Anh cứ nghĩ mình đang làm một việc tốt, đang dang tay giúp đỡ một người em gái gặp khó khăn. Anh còn tự hào về điều đó... Anh đã không nhận ra, hoặc đã cố tình không muốn nhận ra những dấu hiệu bất thường. Anh đã không tin lời em."

Anh ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn vợ, trong đó chứa đầy sự hối hận. "Điều tồi tệ nhất, tội lỗi lớn nhất của anh, là anh đã không bảo vệ được em. Anh đã để cho người khác xem thường em, xúc phạm em ngay trước mặt anh. Thậm chí... thậm chí anh còn quay ngược lại trách mắng em, nói rằng em nhạy cảm. Anh đúng là một thằng tồi, một người chồng không ra gì."

Linh lắng nghe từng lời thú tội của chồng. Cô thấy được sự chân thành trong nỗi đau của anh. Nhưng trái tim cô đã quá mệt mỏi. Sự chân thành muộn màng này có thể xoa dịu cơn giận, nhưng không thể chữa lành được vết thương đã hằn quá sâu.

Cô nhìn anh, đôi mắt cô trong veo nhưng xa xăm. Cô cất tiếng, giọng nói bình thản đến lạ thường, không một chút trách móc, nhưng mỗi chữ lại như một nhát cắt.

"Hoàng, anh có biết điều gì làm em đau lòng nhất trong suốt thời gian qua không?"

Cô không đợi anh trả lời. "Không phải là việc anh giúp đỡ cô ta. Em chưa bao giờ cấm cản anh làm người tốt. Em cũng không ghen tuông với những lần anh đi cùng cô ta. Em tin anh."

"Điều làm em đau nhất," cô nhấn mạnh, "là khi em cảm thấy bất an, khi em thấy hôn nhân của mình bị đe dọa và chia sẻ với anh, thì anh đã không tin em. Anh đã gạt đi cảm xúc của em bằng những từ 'nhạy cảm thái quá', 'suy diễn lung tung'. Anh đã đứng về phía một người ngoài để phán xét vợ mình."

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho giọng mình không run lên. "Anh đã làm em cảm thấy mình là người có vấn đề, là một người vợ nhỏ nhen, ích kỷ trong chính ngôi nhà của mình. Anh đã làm em phải hoài nghi chính bản thân em. Lòng tin của em, không phải bị cô ta phá vỡ, mà là bị chính anh làm cho lung lay. Anh đã cho cô ta cái quyền được bước vào cuộc sống của chúng ta, cái quyền được xem thường em. Đó mới là điều em không thể nào chấp nhận được."

Mỗi lời Linh nói ra đều là sự thật, một sự thật không thể chối cãi. Hoàng quỳ đó, cúi đầu lắng nghe, không thể phản bác lại một lời nào. Anh nhận ra, vấn đề không còn là một "cô em gái trà xanh" nữa. Vấn đề nằm ở chính anh. Anh đã thất bại trong vai trò một người chồng, một người bạn đời. Anh đã phá vỡ thứ quý giá nhất trong một cuộc hôn nhân: sự tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau.

Linh từ từ đứng dậy. Cô nhìn chồng mình, người đàn ông mà cô đã yêu thương bằng cả trái tim, giờ đây đang quỳ gối trước mặt cô trong sự dằn vặt.

"Em mệt rồi, Hoàng à," cô nói, giọng đã thấm đẫm sự mỏi mệt. "Em cần thời gian để suy nghĩ lại mọi chuyện. Tối nay... em sẽ ngủ ở phòng bên cạnh."

Nói rồi, cô xoay người, bước đi một cách chậm rãi về phía phòng ngủ dành cho khách. Mỗi bước chân của cô như giẫm lên trái tim đang rỉ máu của Hoàng.

Cánh cửa phòng đóng lại một cách nhẹ nhàng. Hoàng vẫn quỳ đó, một mình trong phòng khách rộng lớn nhưng lạnh lẽo, đối mặt với hậu quả của sự mù quáng và những vết rạn mà chính anh đã tạo ra trong cuộc hôn nhân của mình. Anh biết, lời xin lỗi thôi là không đủ. Con đường để tìm lại được lòng tin của vợ sẽ còn rất dài và vô cùng gian nan.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.