Khi Nóc Nhà Hợp Lực

Chương 20: Cơn Thịnh Nộ Bùng Nổ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cánh cửa sập lại phía sau lưng Tú Anh, cắt đứt cô ta khỏi thế giới của họ. Nhưng sự ra đi của cô ta không mang lại cảm giác nhẹ nhõm như người ta vẫn tưởng. Ngược lại, nó để lại một khoảng không im lặng đến ngột ngạt. Vở kịch đã hạ màn, và giờ đây, ba người trong gia đình phải đối mặt với sân khấu lộn xộn và những cảm xúc trần trụi của chính mình.

Linh từ từ ngồi xuống ghế sofa, cảm giác như tất cả sức lực trong người đã bị rút cạn. Cơn adrenaline của cuộc đối đầu qua đi, chỉ còn lại một sự mệt mỏi rã rời. Cô đã thắng, nhưng đó là một chiến thắng đắng chát. Bà Mai đứng đó, nhìn con trai mình với ánh mắt phức tạp, có cả sự giận dữ, thất vọng, nhưng cũng có một chút thương hại.

Hoàng là người tan vỡ nhất. Anh vẫn ngồi bất động trên ghế, hai tay ôm lấy mặt. Anh không dám nhìn vợ, cũng không dám nhìn mẹ. Từng lời nói của Tú Anh trong đoạn ghi âm, từng lời chất vấn của Linh, từng câu nói đanh thép của mẹ, tất cả xoáy sâu vào tâm trí anh. Sự thật phơi bày một cách tàn nhẫn, không chỉ lột mặt nạ của Tú Anh, mà còn lột trần sự ngây thơ đến ngu ngốc của chính anh.

Cuối cùng, anh cũng ngẩng được đầu lên. Gương mặt anh là một mớ hỗn độn của cảm xúc. Anh nhìn Linh, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói lạc đi vì xấu hổ.

"Linh... anh... anh xin lỗi..."

Anh chỉ nói được đến đó rồi nghẹn lại. Lời xin lỗi lúc này sao mà trống rỗng và vô nghĩa đến thế. Anh biết mình đã gây ra một vết thương quá lớn. Sự hối hận và tức giận chính bản thân mình dâng lên đến đỉnh điểm. Anh không thể trút giận lên ai khác. Anh là kẻ có lỗi.

"Trời ơi!" Anh đột ngột đứng bật dậy, gào lên một tiếng đầy bất lực. "Sao mình lại có thể ngu ngốc đến như vậy? Sao lại có thể mù quáng đến mức không nhận ra bất cứ điều gì chứ?"

Anh đi đi lại lại trong phòng như một con thú bị nhốt trong lồng, sự dằn vặt bên trong cần một lối thoát. Anh vơ lấy chiếc gối ôm trên ghế sofa, một vật mềm mại, vô hại, và dùng hết sức bình sinh ném nó vào tường.

Phịch!

Chiếc gối bay ngang qua phòng, không va vào tường mà lại đáp trúng vào con mèo tam thể đang say ngủ trong chiếc ổ nhỏ của nó ở góc phòng. Bị "tấn công" bất ngờ, con mèo giật nảy mình, kêu lên một tiếng "Meo!" đầy phẫn nộ rồi nhảy dựng lên, co giò chạy biến vào phòng ngủ, không quên ngoái lại nhìn chủ nhân bằng một ánh mắt như thể đang nhìn một kẻ mất trí.

Khoảnh khắc dở khóc dở cười đó đột nhiên phá vỡ bầu không khí căng thẳng cực độ. Cơn thịnh nộ của Hoàng dường như cũng bị xì hơi theo tiếng kêu của con mèo. Anh đứng sững lại, rồi từ từ ngồi sụp xuống ghế, trông vô cùng thảm hại.

Lúc này, bà Mai mới lên tiếng. Giọng bà không còn sự giận dữ, chỉ còn sự nghiêm nghị của một người mẹ đang dạy dỗ đứa con trai đã lớn mà vẫn còn dại.

"Tức giận với bản thân là đúng. Nhưng có la hét, có ném gối thì cũng không thay đổi được sự thật là con đã để cho người ngoài có cơ hội làm tổn thương vợ con, làm xáo trộn gia đình mình."

Bà nhìn thẳng vào Hoàng. "Lòng tốt của con không sai, Hoàng ạ. Nhưng lòng tốt đặt không đúng chỗ, không có lý trí đi kèm, thì nó trở thành sự ngu xuẩn. Người ta lợi dụng lòng tốt của con để xúc phạm vợ con ngay trước mặt con, mà con lại còn bênh vực cho họ. Đây là bài học lớn nhất của con."

Bà thở dài, rồi nói tiếp, giọng đã dịu lại. "Chuyện của con bé đó, coi như đã kết thúc. Nhưng chuyện của hai đứa con, bây giờ mới thực sự bắt đầu."

Bà quay sang nhìn Linh, người vẫn im lặng nãy giờ. Khuôn mặt cô bình thản nhưng đôi mắt lại sâu thẳm một nỗi buồn mệt mỏi. Cô đã được chứng minh là đúng, nhưng cái giá phải trả là niềm tin của cô đã bị tổn thương nghiêm trọng.

Bà Mai biết hai đứa con mình cần không gian riêng. "Thôi, cũng muộn rồi. Mẹ về đây," bà nói rồi đứng dậy. "Hoàng, con nợ vợ con một lời xin lỗi tử tế. Nhưng lời xin lỗi thôi là không đủ. Con còn nợ nó rất nhiều thời gian và hành động để bù đắp lại lòng tin đã mất. Hãy nhớ lấy điều đó."

Nói rồi, bà rời đi, để lại sự im lặng bao trùm lấy căn phòng. Giờ đây chỉ còn lại Linh và Hoàng. Hai con người yêu thương nhau, nhưng lại đang bị ngăn cách bởi một vực sâu của sự tổn thương và hối hận.

Hoàng run rẩy nhìn vợ, khó khăn cất lời.

"Linh..."

Cuộc đối thoại khó khăn nhất của họ, bây giờ mới thực sự bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.