Một buổi chiều thứ Sáu, trời đột ngột đổ mưa. Linh đang trên đường về nhà thì nhận ra quần áo đã ướt sũng. Cô vội vàng chạy về phía trạm xe buýt gần nhất, nhưng mưa nặng hạt khiến cô không kịp che chắn.
Bất ngờ, Huy xuất hiện dưới cùng một mái hiên, chiếc áo mưa che nửa người. Ánh mắt cậu dừng lại nhìn Linh, đầy lo lắng:
— “Linh! Mau vào đây tránh mưa với mình.”
Linh lúng túng, mồ hôi và mưa lẫn lộn khiến cô không biết nói gì. Nhưng Linh không thể phủ nhận cảm giác ấm áp trào dâng khi Huy đứng bên cạnh, đưa tay che mưa cho cô.
Họ cùng nhau đứng dưới mái hiên nhỏ, lắng nghe tiếng mưa rơi rào rạt trên tấm tôn. Không gian giữa họ bỗng im lặng, chỉ còn tiếng mưa và nhịp thở của cả hai. Linh thấy tim mình đập nhanh hơn, cảm giác bối rối xen lẫn ngọt ngào tràn ngập.
— “Cậu… cậu có sao không?” Huy hỏi, giọng trầm nhưng dịu dàng.
— “Mình… ổn… chỉ là ướt một chút thôi,” Linh đáp, nhưng giọng run run không giấu được.
Huy đưa tay lau vài giọt nước mưa trên mái tóc Linh, một hành động vô cùng gần gũi nhưng tự nhiên. Linh bất giác ngước lên nhìn Huy, ánh mắt chạm nhau, tim cả hai như cùng nhảy lên một nhịp.
— “Linh… mình…” Huy ngập ngừng, như muốn nói điều gì quan trọng nhưng lại sợ phá vỡ khoảnh khắc.
Linh nhìn Huy, lòng tràn đầy mong đợi. Cô cảm nhận được một điều gì đó đang thay đổi, một rung động mà cô không thể giấu.
Chỉ một khoảnh khắc, Huy tiến lại gần, vô tình làm hai người phải đứng sát nhau dưới chiếc ô nhỏ. Linh cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Huy, và bỗng nhiên, tất cả những cảm xúc ngọt ngào, bối rối từ trước đến nay dồn dập trào ra.
— “Huy… mình…” Linh thốt lên, nhưng lời chưa kịp hoàn chỉnh thì Huy đã mỉm cười, nhìn sâu vào mắt cô.
Cả hai im lặng một lúc, chỉ nghe tiếng mưa rơi. Họ cảm nhận sự gần gũi, sự an toàn, và một chút rung động chưa tên gọi. Khoảnh khắc ấy thật tự nhiên, không gượng ép, nhưng đủ để Linh nhận ra trái tim mình đang lạc nhịp vì Huy.
Khi cơn mưa tạnh, Huy mở ô và mời Linh đi cùng cậu về nhà. Cả hai đi bên nhau, bàn tay vô tình chạm nhẹ, ánh mắt thoáng nhìn nhau đầy bối rối nhưng ngập tràn ngọt ngào. Linh biết rằng, khoảnh khắc này sẽ in sâu trong ký ức, là lần đầu tiên họ thực sự nhận ra tình bạn đang dần chuyển mình thành tình yêu.
Và từ ngày mưa ấy, Linh và Huy không chỉ là hai người bạn thân thiết, mà còn là những trái tim đang nhịp cùng nhau, âm thầm cảm nhận những rung động ngọt ngào, sẵn sàng bước vào một chương mới của tuổi trẻ – một chương tình yêu xen lẫn tình bạn, bối rối nhưng đầy hạnh phúc.