Buổi sáng đầu tiên ở Minh Dương luôn có mùi kim loại lạnh của thang máy, cộng thêm một chút hăng hắc của cà phê pha vội từ quầy pantry tầng trệt. Lâm Nhi đứng trong sảnh, hai tay ôm chặt bìa hồ sơ đã dán nhãn “Tập sự – Trợ lý dự án”, lòng bàn tay đổ mồ hôi như thể tấm bìa ấy nặng gấp đôi. Cô hít một hơi, nhìn lên dãy màn hình LED đang chạy banner giới thiệu những chiến dịch quảng cáo lớn của công ty. Những dòng slogan sáng bóng lao qua như tàu siêu tốc. Cô tự hỏi liệu mình có kịp lên chuyến tàu này không, hay sẽ bị ném lại bến vì một cú vấp, một lỗi chính tả, một lần gửi nhầm mail.
“Em là Lâm Nhi phải không?” – giọng nữ, nhanh và rõ, vang lên sau lưng. “Theo chị. Họp sáng thứ Hai của khối Chiến lược là không được trễ.”
Đó là chị Thu, HR của công ty. Tóc búi gọn, môi son nhạt, dáng đi thẳng như đường kẻ. Lâm Nhi chạy theo, cố không để tiếng gót giày mới kêu quá to trên nền đá.
Thang máy mở ra. Bên trong đã có vài người, tất cả đều cắm mắt vào điện thoại. Lâm Nhi bước vào cuối cùng, khép nép nhích vào một góc, mắt nhìn dãy nút số như nhìn vào bảng chữ cái mới học. Tầng 28 – Khối Chiến lược. Chị Thu đưa tay bấm, rồi ghé tai: “Sếp tổng hay lên thẳng từ bãi xe tầng -2, đến đâu đó sẽ biết liền. Đừng nhìn sếp lâu quá. Người ta nói không thích.”
Sếp tổng. Cái tên ấy trong email là “Tống Duy Khải” – ba chữ như một logo. Cô đã tra Google cả tối qua: 32 tuổi, du học Mỹ ngành Quản trị và Truyền thông, tiếp quản Minh Dương sau khi ông Tống Minh – cha anh – mất vì đột quỵ. Báo chí kể anh làm việc theo kiểu “zero-based” – cắt chi tiêu xuống tận xương, mổ xẻ từng KPI, ám ảnh dữ liệu. Hình nào chụp anh cũng không cười, giống như người ta cố làm mờ đi một mảnh trên khuôn mặt.
“Thang máy kìa.” – ai đó khẽ huých vào tay cô. Cửa đang khép, và một bước chân nhanh như cắt dừng lại trước rìa thép. Cửa bung ra. Người đàn ông bước vào với gió lạnh đi theo.
Lâm Nhi không định nhìn lâu. Nhưng cái cách anh bước vào – dứt khoát, gọn ghẽ, không thừa – khiến cô ngẩng lên. Vest đen, cà vạt xanh đậm, áo sơ mi trắng phẳng phiu, cổ tay áo ló ra chiếc đồng hồ mặt thép xước. Ánh đèn phản chiếu lên gò má anh một miếng sáng mỏng. Anh không nhìn ai, mắt hướng thẳng về dãy số đèn LED, như thể con đường duy nhất tồn tại là những con số đang đổi.
Cả khoang thang máy chỉ còn tiếng nhạc nền nhỏ và tiếng thở. Lâm Nhi bỗng thấy buồn cười vì một ý nghĩ thoáng qua: nếu người đàn ông này là một poster quảng cáo, hẳn tagline sẽ là “Không cười vẫn thành công”. Rồi cô giật mình vì ý nghĩ đó quá lớn trong đầu, sợ ai đọc được.
Tầng 28. Cửa mở như lời tuyên bố. Mọi người lần lượt bước ra, theo trật tự vô hình do nỗi sợ quy định. Lâm Nhi theo chị Thu rẽ trái, trước mắt là không gian mở ngập ánh sáng, những bàn dài không vách ngăn, cây xanh đặt rải rác. Có một phòng kính lớn ở góc, tường dán bảng chiến lược quý, trung tâm là một màn hình LED hiển thị lịch họp. Dòng chữ “All-hands – Thứ Hai – 9:00” chạy đều.
Chín giờ kém năm. Người đã ngồi gần kín. Ở bàn đầu là những gương mặt mà cô đã thấy trong sơ đồ tổ chức: Giám đốc Sáng tạo, Trưởng phòng Media, Trưởng phòng Nghiên cứu Người dùng. Ai cũng mở laptop, tay đặt trên bàn như sẵn sàng đón một cơn bão số liệu. Lâm Nhi ngồi xuống sau lưng chị Thu, trái tim gõ nhanh hơn nhịp thông thường.
Tám giờ năm mươi chín. Cánh cửa kính mở nhẹ, và gió lạnh lại bước vào.
“Tổng giám đốc đến.” – tiếng ai đó nói nhỏ, như một phản xạ tập thể. Tống Duy Khải đi đến chỗ ngồi, đặt cốc cà phê giấy xuống, mở laptop. Không một câu chào. Trong một giây, cô nghĩ anh sẽ nhìn quanh phòng. Nhưng anh chỉ nhấn phím, ngẩng lên đúng 9:00, như thể gương mặt cũng có đồng hồ nội tại.
“Bắt đầu.” – giọng anh trầm, thẳng, không rơi một âm thừa.
Màn hình LED bật lên. Slide thứ nhất: “Q3 – Kết quả & Khoảng trống”. Một bảng biểu hiện ra, các ô vuông xanh đỏ như một bàn cờ. Anh nói về doanh số, ROI, tỉ lệ chuyển đổi, tần suất tiêu thụ nội dung của người dùng theo khung giờ. Giọng đều, nhanh, không cần nhìn ghi chú. Mỗi khi anh dừng, cả phòng thở chung một nhịp.
“Chúng ta có vấn đề ở cụm sản phẩm ‘Vệt Nắng’.” – anh dừng bút laser ở góc trái. “Độ nhận biết tăng, nhưng mức độ yêu thích giảm. Nội dung đang bị… dễ đoán.”
Từ “dễ đoán” rơi xuống bàn như một miếng băng. Giám đốc Sáng tạo ngồi thẳng lưng hơn. “Bọn tôi sẽ thử hướng kể chuyện tuyến tính xen kẽ trải nghiệm thực tế—”
“Không cần dài dòng.” – anh cắt lời, ánh mắt dừng đúng một nhịp. “Tôi muốn cái gì không thể đoán, nhưng không bị giả tạo.”
Một tiếng ho nhỏ vang lên đâu đó như xin phép tồn tại. Lâm Nhi cúi xuống bìa hồ sơ, bàn tay cháy bỏng vì ngượng thay cho tất cả. Rồi đến phần báo cáo của khối Chiến lược. Chị Thu chạm nhẹ vào tay cô: “Rót nước cho sếp.”
“Em…?” – Lâm Nhi giật mình, rồi đứng dậy, chân tay như không thuộc về mình. Cô cầm bình nước, đi vòng về đầu bàn. Tống Duy Khải vẫn nhìn màn hình, tay gõ nhanh. Cô rót vào cốc giấy, cố không để nước dội quá cao. Giọt nước bắn lên, một vệt mỏng dính trên bìa bàn.
Cô đặt cốc xuống. Đúng lúc ấy, laptop của ai đó kêu “ting!” – một email bật thông báo lớn trên màn hình LED vì người trình chiếu quên tắt sync. Cả phòng khựng lại. Email có tiêu đề: “Re: Báo giá chiến dịch – ND: quá cao, xin cân nhắc cắt hạng mục photo shoot.”
Trong danh sách người nhận có tên “Tống Duy Khải”. Có cả một cái tên khác: “ĐK – Đối tác Nắng Đông”. Và ở cuối mail, một câu ngắn: “Đừng để sếp biết.”
Trong cái giây duy nhất ấy, Lâm Nhi thấy rõ hình như sống lưng mọi người cùng cứng lại. Người trình chiếu hốt hoảng tắt đi, tay run. Ai đó cười gượng như xin cơn ác mộng đi qua. Còn Tống Duy Khải, anh không cười, cũng không nhíu mày. Anh chỉ nhấc mắt khỏi màn hình, nhìn thẳng một điểm, như nhìn ngang qua cơn bão.
“Tiếp tục.” – anh nói. “Và sau buổi họp, mời bộ phận pháp chế ở lại.”
Buổi họp trôi qua như một cuộc giải phẫu mà bệnh nhân lặng im. Mọi con số đều có mùi thuốc sát trùng. Khi kết thúc, mọi người đứng dậy nhanh nhưng cẩn thận, tránh chạm vào nhau. Lâm Nhi thu dọn bút, vô thức liếc nhìn cốc cà phê của Tống Duy Khải – vẫn đầy hơn nửa. Cô nghĩ thầm: người như anh chắc uống cà phê cũng có KPI.
“Em là… nhân viên mới?” – giọng một người đàn ông vang lên bên cạnh. Đó là anh Minh, Trưởng phòng Dự án. “Hỗ trợ chị Lan ghi biên bản, rồi chuẩn bị tài liệu chiều nay gửi khách hàng Vệt Nắng. Em cẩn thận chính tả, sếp rất dị ứng lỗi ngớ ngẩn.”
“Dạ.” – Lâm Nhi gật đầu. Cô thở ra, cố tìm cơ mặt cho nụ cười, nhưng nụ cười rơi đâu trên đường từ phổi lên môi.
Bàn làm việc của cô ở gần cửa sổ, nhìn xuống thành phố. Đường phố buổi sáng trôi như sợi chỉ kéo căng. Cô mở laptop, bật tài liệu buổi họp, bắt đầu gõ. Tiếng bàn phím của những người xung quanh như mưa nhỏ êm êm. Chị Lan – người sẽ trực tiếp hướng dẫn cô – nhắn qua Slack: “Check mail nhé, chị share folder. À, nhớ đổi font. Sếp thích Roboto.”
Cô đổi font trước khi đọc. Folder có tên “VN_Q3_Strategy”, bên trong đầy những file với mã hóa kỳ lạ, chứa slide, bản đồ insight khách hàng, kế hoạch truyền thông đa nền tảng. Cô bắt đầu tổng hợp, chỗ nào không hiểu thì gắn comment, đánh dấu màu. Càng đọc, cô càng thấy một thế giới vận hành bằng logic lạnh, nơi mọi cảm xúc chỉ có ý nghĩa khi đo được bằng %.
Điện thoại rung. Tin nhắn từ mẹ: “Ngày đầu đi làm sao con? Ở đó có cơm trưa không? Nhớ ăn nhé. Đừng nhịn đói như hồi đi thực tập.”
Lâm Nhi cười nhẹ. “Có, mẹ đừng lo. Con ổn.” – cô nhắn lại, thêm biểu tượng mặt cười cố tỏ ra thật. Bên dưới, một tin nhắn khác: “Tiền thuốc của mẹ tháng này…” Cô đặt điện thoại xuống, mắt hơi cay vì ánh nắng hắt vào màn hình.
Mười hai giờ. Cả khối lục tục kéo nhau xuống canteen. Chị Lan rủ: “Đi ăn không em?” Lâm Nhi toan gật nhưng chợt nhìn thấy dấu đỏ “1” trên biểu tượng email. Tiêu đề: “FW: Họp với đối tác Nắng Đông – 14:00 – Tầng 29 – Phòng Kính B.” Người gửi: “Tống Duy Khải (Assist)”. Trong danh sách CC có tên cô.
Cô nhìn trân trân. Tên mình nằm giữa danh sách như một lỗi. Nhưng email ghi rõ: “Thành phần: CEO, Pháp chế, Dự án (Minh), Chiến lược (Lan), Trợ lý dự án (Lâm Nhi).” Không nhầm. Không thể là nhầm. Cô bật dậy, suýt làm rơi bìa hồ sơ.
“Em không ăn à?” – chị Lan ngạc nhiên.
“Dạ… em đi uống nước ạ.” – Lâm Nhi nói đại, tim đập như đang ở trong buổi thi, nơi giám thị vừa rút đồng hồ ra.
Cô chạy vào nhà vệ sinh, xối nước lên mặt, nhìn mình trong gương. Khuôn mặt phản chiếu có vẻ bình thường: tóc buộc gọn, mắt hơi thâm vì mất ngủ, áo sơ mi trắng mới giặt, cổ áo thẳng. Không có dấu hiệu nào cho thấy bên trong đang hỗn loạn. “Bình tĩnh.” – cô nói nhỏ với chính mình. “Chỉ là một cuộc họp. Ngồi xuống, ghi chép, không nói gì ngu. Xong.”
Hai giờ kém mười. Cô ôm máy, đi theo chị Lan lên tầng 29. Phòng Kính B như một chiếc hộp trong suốt đặt lơ lửng, xung quanh là tầm nhìn mở ra thành phố. Trong phòng, pháp chế đã ngồi, mấy tập hồ sơ dày cộp. Anh Minh lật lịch họp trong iPad. Cửa mở. Tống Duy Khải bước vào với hai người nữa: một người đàn ông trung niên mặc vest màu xám, một phụ nữ trẻ cầm túi xách hiệu đắt tiền. Đối tác Nắng Đông.
Sau mấy câu xã giao ngắn đến mức có thể gọi là thủ tục, cuộc họp vào đề. Pháp chế đưa ra điều khoản, nhắc về nội dung email rò rỉ. Người đàn ông trung niên cười khô: “Nhân viên bên tôi sơ suất. Chúng tôi thành thật xin lỗi. Nhưng về chi phí, thị trường đang khó, mong Minh Dương chia sẻ…”
“Chia sẻ vẫn phải có nguyên tắc.” – Tống Duy Khải nói, giọng kiềm chế. “Tôi không chia sẻ với sự gian dối.”
Không khí đặc quánh. Người phụ nữ trẻ chen vào, cố mỉm cười: “Anh Khải, tụi em quý cách làm việc của Minh Dương. Nhưng lãnh đạo tụi em đặt KPI khó, nếu không xin giảm phần chụp hình thì…”
“Cắt chụp hình nghĩa là cắt phần ‘linh hồn’ của chiến dịch.” – Giám đốc Sáng tạo – người vừa được gọi vào – nói. “Kể chuyện bằng chữ không thôi thì khách hàng chỉ nhìn thấy cái khung.”
Người đàn ông xám vest nhướn mày: “Khách hàng đâu cần linh hồn, họ cần doanh số.”
“Tôi cần cả hai.” – Tống Duy Khải nói, lần này mắt chạm thẳng. “Và tôi muốn đối tác hiểu điều đó.”
Lâm Nhi ngồi lặng, bàn tay trên bàn để khỏi run. Cô ghi từng ý, bám lấy từng câu. Nhưng khi cuộc họp bắt đầu rẽ sang hướng đàm phán chi tiết, anh Minh hất cằm ra hiệu. “Nhi, đưa chị Lan số liệu khảo sát người dùng tuần trước.”
“Dạ.” – cô bật laptop. Thư mục mở ra, file csv nằm ngay đầu. Cô kéo vào bảng tính, tính toán lại những con số cần hiển thị. Tỉ lệ nhớ thương hiệu sau khi xem quảng cáo tăng 12%, nhưng mức độ yêu thích giảm 8%. Cô đưa cho chị Lan. Chị trình bày ngắn gọn, gọn như dao. Tống Duy Khải nghiêng người chút ít, mắt dừng ở bảng số vài giây. “Dữ liệu thô còn đâu?” – anh hỏi.
“Ở máy em.” – chị Lan đáp, lia mắt sang Lâm Nhi. “Em share màn hình dữ liệu thô.”
Cô nuốt nước bọt, tay di chuyển chuột. Màn hình lớn hiện lên bảng số thô với hàng nghìn dòng. Cô phóng to ô cần xem. Tống Duy Khải đứng lên, tay chắp sau lưng, đi lại gần màn hình như một bác sĩ kiểm tra phim chụp.
“Ở cột ‘Frequency_7d’, có một cụm đỉnh khác thường.” – anh chỉ.
Lâm Nhi nhìn theo. Quả thật có một dải số nhô lên như răng cưa. Cô lao nhanh trong đầu, tìm lời giải thích. “Em… nghĩ là do nhóm người dùng ở khung giờ 23:00–1:00, họ tiêu thụ nội dung nhanh và nhiều hơn, nhưng…” – cô dừng lại, tự giật mình vì… cô vừa nói. Tiếng của cô nghe xa lạ trong căn phòng này.
Tống Duy Khải quay lại. Ánh mắt anh đặt lên cô như một lát kính. “Nhưng sao?”
“Nhưng… mức độ tương tác bền vững thấp. Họ xem nhanh, lướt nhanh, không để lại bình luận. Nếu mình chỉ đẩy nội dung cho nhóm này, awareness sẽ tăng nhưng affection sẽ giảm. Em nghĩ… à… cần một mảng nội dung chậm hơn, có chiều sâu hơn, ra vào khoảng 9–10 giờ tối, khi người ta muốn đọc thay vì lướt.”
Trong một giây, phòng họp im như không ai thở. Cô nghe tiếng tim mình như một tiếng gõ vào cửa kính. Cô vừa nói trước mặt tổng giám đốc, trước mặt đối tác. Không kịch bản. Không xin phép. Lỡ rồi.
Người đàn ông xám vest cười nhạt: “Em này nói nghe văn vẻ. Thị trường bây giờ ai rảnh mà ‘đọc’ cơ chứ.”
Tống Duy Khải không cười. Anh nhìn tập dữ liệu, tay chạm nhẹ vào cạnh bàn. “Dữ liệu ủng hộ.” – anh nói đều. “Nhóm 21–29 tuổi ở đô thị lớn có hành vi ‘dừng’ vào khung 21:00–22:00. Nếu kể câu chuyện chậm, có nhịp, tỉ lệ chia sẻ tăng lên 1,3 lần. Còn nếu chỉ đua theo tốc độ, chúng ta sẽ thắng trong một ngày và thua trong hai tuần.”
Anh quay lại phía đối tác. “Tôi sẽ không cắt phần photo. Tôi chấp nhận giảm phần KOL một bậc để tái phân bổ. Hoặc chúng ta dừng ở đây.”
Đối tác nhìn nhau. Không ai nói gì. Cuối cùng, người phụ nữ trẻ thở dài, mỉm cười mỏng manh: “Tụi em theo phương án của anh.”
Cuộc họp kết thúc sau đó mười phút. Mọi người đứng dậy, ghế xước nhẹ trên sàn kính. Lâm Nhi gập máy, mồ hôi dính vào lưng áo. Khi mọi người đã ra hết, cô còn đứng ngẩn trong phòng, nhìn thành phố ngoài kia như cần một thứ gì để bấu víu.
“Em.” – giọng nói vang lên sau lưng. Cô giật mình quay lại. Tống Duy Khải vẫn đứng đó, tay bỏ túi, mắt không còn sắc như lúc nãy. “Lâm Nhi phải không?”
“Dạ.” – cô gần như đứng nghiêm.
“Em nói lúc nãy.” – anh dừng một nhịp, như đang chọn từ. “Gọn. Không tệ.”
Cô không biết nên phản ứng thế nào. Một phần trong cô muốn cười thật to, một phần lại muốn… chạy trốn. “Em… xin lỗi vì đã tự ý.”
“Không sao. Lần sau nói sớm hơn.” – Anh gật rất nhẹ, như một cái dấu kiểm tra. “Chiều nay gửi cho tôi bản tổng hợp hành vi người dùng khung 21:00–23:00 trong bốn tuần, loại bỏ outlier. Trước 17:30.”
“Dạ, em sẽ—” – cô toan nói “cố gắng”, nhưng kịp nhớ câu chuyện về KPI, nên đổi: “em sẽ gửi đúng hạn.”
Một khóe môi anh động nhẹ, như một vệt sáng thoáng qua mặt nước. Không phải nụ cười. Chưa phải. Nhưng có gì đó bớt lạnh.
Anh bước ra ngoài. Cánh cửa kính khép lại, để lại cô đứng đối diện với phản chiếu của mình. Cô thấy gương mặt trong gương không còn quá đáng thương như buổi sáng. Trong mắt có một vệt sáng nhỏ.
Chiều xuống. Văn phòng dần rơi vào nhịp làm việc nặng hơn, như khi tàu tăng tốc. Lâm Nhi cắm tai nghe, mở dữ liệu. Cô lọc, làm sạch, vẽ biểu đồ. Mỗi lần đồ thị nhô lên, cô lại nghĩ đến “nhịp chậm” cô vừa nói. Một câu chuyện chậm, có nhịp, không vội vã. Có thể… là một đoạn video dài hơn bình thường, một bộ ảnh có chữ đi kèm, kể lại cách một món đồ được tạo ra, hay cách một mùi hương đi qua một căn nhà. Cô viết vài gạch đầu dòng vào ghi chú.
Tin nhắn từ mẹ lại đến: “Chiều nay bác Tám ghé. Mẹ ổn. Con cứ làm.” Kèm theo một tấm hình nồi canh bí đỏ. Cô muốn bật khóc nhưng cười trước. “Mẹ đừng ăn ngọt quá.” – cô nhắn, rồi quay lại màn hình.
Năm giờ hai mươi. Cô gửi email: “Subject: Tổng hợp hành vi người dùng khung 21–23h (4 tuần) – loại trừ outlier.” Cô đính kèm file, thêm vài dòng phân tích ngắn gọn. Trước khi bấm “Send”, cô đọc lại lần nữa. Không lỗi chính tả. Font Roboto. Tiêu đề rõ. Cô bấm.
Ba phút sau, có mail phản hồi. Người gửi: “Tống Duy Khải.” Tim cô thót lên, tay lỡ chạm vào cạnh bàn.
“Đã nhận. 8:30 sáng mai vào phòng tôi, mang theo ‘nhịp chậm’ của em.”
Bốn chữ cuối khiến cô ngồi bật dậy. Cô đọc đi đọc lại: “nhịp chậm của em.” Là yêu cầu công việc. Nhưng nghe như một lời mời chạm vào điều gì khác, lần đầu tiên trong ngày không phải con số.
“Đi thôi, xuống ăn tối nè.” – chị Lan ghé qua. “Hôm nay được lắm đó nhóc.”
“Dạ.” – Lâm Nhi gật, gom đồ. Khi cô bước vào thang máy, bóng chiều đã nhuộm vàng kính. Cửa khép lại. Trong khoang, chỉ có mình cô và một người đàn ông đang nhìn điện thoại. Cô ngước lên. Là anh.
Không khí đóng lại, nhưng không còn quá lạnh. Cô đứng thẳng, ôm bìa hồ sơ vào ngực, nhìn các con số giảm dần: 29, 28, 27…
“Em nói chuyện dữ liệu khá ổn.” – anh nói, mắt vẫn nhìn thẳng. “Nhưng nhớ: dữ liệu là bản đồ, không phải đất.”
“Dạ.” – cô đáp, chưa kịp nghĩ thêm câu gì thông minh.
“Và…” – anh hơi nghiêng đầu, như vừa nhớ ra điều gì. “Em uống cà phê không?”
“Em… ít.” – cô thành thật, rồi sợ lỡ cơ hội thể hiện nên thêm: “Nhưng em thích cacao nóng.”
Một khoảng im bằng một tầng thang máy. 26.
“Được.” – anh nói, giọng gần như không đổi. “Mai 8:30 mang theo ‘nhịp chậm’. Tôi sẽ mang cacao.”
Cửa mở. Anh bước ra trước, không quay lại. Lâm Nhi còn đứng trong khoang, hai tay kẹp bìa hồ sơ đến mức nó móp nhẹ. Cô nhìn theo, thấy bóng anh hòa vào dòng người trong sảnh, như một nét bút đậm trên tờ giấy trắng. Cô tựa lưng vào tường thang máy, bật cười một mình – một tiếng cười nhỏ, nhẹ, như một nốt nhạc thấp trong một bản nhạc dài.
Đêm đến, cô nằm trên giường trong căn phòng trọ nhỏ. Tiếng xe ngoài đường như từng sợi chỉ kéo dài. Cô mở laptop, gõ vài dòng vào một tài liệu tên “Nhịp chậm”:
“Một câu chuyện đi chậm không phải là chậm chạp. Nó là cách đặt bàn tay lên tim, đếm nhịp, để biết mình còn sống. 21:00 – người ta muốn nghe tiếng thìa chạm vào thành cốc, muốn đọc một dòng chữ không cần vội, muốn tin rằng ở đâu đó, có người dành thời gian cho họ.”
Cô dừng lại, bật cười vì sự sến sẩm của chính mình. Nhưng không xóa. Cô thêm vào dưới: “Chuyển hóa thành concept: 3 video dài 60–90s, 1 bộ ảnh 6 tấm + micro copy, 1 bài blog 700 chữ.” Cô gõ tiếp các ý tưởng, cách phân bổ ngân sách, gợi ý giai điệu nhạc nền. Mỗi dòng chữ hiện lên như một chiếc bước nhỏ tiến về phía trước.
Trước khi ngủ, cô check email lần nữa. Không có gì mới. Cô tắt đèn, kéo chăn. Trong bóng tối, một hình ảnh trở lại: khoảnh khắc nhỏ trong thang máy, khi anh nói “Tôi sẽ mang cacao.” Chỉ là một câu nói. Nhưng với cô, đó là một dấu phẩy đặt vào bản nhạc ngày đầu tiên, nơi mọi thứ tưởng như chỉ có dấu chấm.
Ở một nơi nào đó trong thành phố, Tống Duy Khải ngồi bên bàn làm việc, đọc lại email của cô. Anh không cười. Anh hiếm khi cười. Nhưng khi nhìn thấy bốn chữ “nhịp chậm” được cô viết, anh đặt tay lên bàn, gõ nhịp chậm một, hai, ba lần. Anh nghĩ đến những con số đã thuần phục, nghĩ đến vết nứt trên bề mặt những con số, nơi có thể nhìn thấy người, nhìn thấy hơi thở.
Ngày mai, anh sẽ kiểm chứng xem cái “nhịp chậm” ấy có giá trị không. Và một góc rất nhỏ, rất yên, rất riêng trong anh tò mò: liệu cô gái đó – người đã nói bằng giọng nhỏ nhưng chắc – có biết rằng, đôi khi, ngay cả một tổng giám đốc cũng cần học cách dừng lại để nghe một nhịp tim.
Còn đêm nay, thành phố vẫn chạy nhanh như mọi đêm. Chỉ có một chiếc đồng hồ nào đó trong văn phòng Minh Dương đang chạy chậm hơn một chút – đủ để ai đó, lần đầu, có cơ hội nhìn thấy một nụ cười chưa kịp nở. Và sáng mai, ở thang máy, có thể sẽ có mùi cacao nóng.