khi tổng giám đốc biết cười

Chương 2: Nhịp chậm của buổi sáng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng đầu ngày rơi xuống qua ô cửa kính cao của văn phòng tầng 28, phản chiếu lên tấm kính như lớp nước mỏng. Lâm Nhi bước vào, tay ôm laptop và tệp tài liệu “Nhịp chậm”, lòng vừa háo hức vừa lo sợ. Trên bàn của cô, cốc cacao nóng đã chờ sẵn. Cô nhìn quanh, biết rõ không ai khác ngoài anh có thể để đó.

Tống Duy Khải đến đúng 8:30. Anh không nói gì, chỉ gật đầu, rồi ra hiệu cô theo vào phòng làm việc. Phòng của anh rộng, nhưng không nhiều đồ — bàn làm việc gọn, chỉ có laptop, vài tệp hồ sơ, và một khung ảnh nhỏ úp mặt xuống. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu nghiêng, để lộ đường viền trên vai áo vest đen.

“Bắt đầu đi.” – Anh nói, giọng bình thản như thể buổi gặp này chỉ là một cuộc họp thường nhật.

“Dạ.” – Cô mở laptop, bật slide cô đã chuẩn bị. Giọng cô run nhẹ:

“‘Nhịp chậm’ là chuỗi nội dung hướng đến nhóm người trẻ trong đô thị, tập trung vào cảm xúc thay vì tốc độ. Khi mọi quảng cáo đều hô hào nhanh hơn, to hơn, chúng ta chọn chậm lại — kể câu chuyện của thương hiệu bằng nhịp tim con người.”

Cô trình bày từng ý: khung giờ vàng, tông màu trầm, nhạc nền thấp, khung hình dài hơn 5 giây, lời thoại ít, nhấn vào ánh sáng và cử chỉ. Mỗi câu cô nói ra đều là thứ cô đã cân nhắc suốt đêm. Anh không ngắt lời, chỉ nhìn, tay khẽ xoay bút, thỉnh thoảng ghi một ký hiệu nhỏ trên giấy.

Khi cô nói xong, căn phòng im lặng vài giây. Cô nghe rõ tiếng tim mình.

“Ý tưởng tốt.” – Anh nói ngắn gọn. – “Nhưng chậm không có nghĩa là buồn. Chậm phải có sức sống.”

Cô gật đầu, hơi bối rối: “Em nghĩ… sức sống nằm trong chi tiết. Ví dụ, tiếng cười nhỏ trong quán cà phê, hay giọt mưa chạm lên cửa sổ. Những thứ người ta thường bỏ qua.”

Anh khẽ cười, một nụ cười thật sự – thoáng và hiếm. “Em nói như một người làm sáng tạo, không phải trợ lý.”

Câu nói ấy làm cô đỏ mặt. “Em chỉ nghĩ… người ta muốn được nhìn thấy chính mình trong câu chuyện.”

Tống Duy Khải dựa người ra ghế, ánh mắt dịu lại: “Được. Em phụ trách phần mô phỏng nội dung cho dự án này. Làm với team Sáng tạo. Nếu ổn, tôi sẽ trình lên ban giám đốc tuần tới.”

“Em… phụ trách?” – cô ngạc nhiên. “Nhưng em chỉ là—”

“Trợ lý dự án. Tôi biết.” – Anh cắt lời, nhưng giọng không lạnh. “Cơ hội không phân biệt chức vụ. Quan trọng là em có thể làm được hay không.”

Cô nhìn anh, ánh mắt lấp lánh giữa ngỡ ngàng và xúc động. “Em sẽ làm được.”

Anh gật đầu. “Tốt. Còn cacao… vẫn còn nóng chứ?”

Cô bật cười khẽ. “Vẫn ấm.”

Buổi sáng hôm ấy, khi cô rời khỏi phòng, đồng nghiệp xung quanh ngạc nhiên vì gương mặt cô rạng rỡ khác thường. Cô ngồi xuống bàn, mở lại bản kế hoạch, thêm những ghi chú nhỏ anh nói: chậm nhưng có sức sống, kể bằng hơi thở.

Buổi trưa, chị Lan đến, nhướn mày trêu: “Sao trông như vừa được khen vậy?”

“Không hẳn.” – Cô cười, cố giấu ánh sáng trong mắt. – “Chỉ là… sếp hiểu ý tưởng của em.”

“Ôi trời, em khiến bao người ghen tị rồi đó.” – Chị Lan lắc đầu. “Sếp mà ‘hiểu’ là chuyện hiếm.”

Chiều đến, cô và nhóm sáng tạo cùng brainstorm. Họ dựng concept “Một buổi tối chậm lại” – hình ảnh cặp đôi ngồi bên cửa sổ, mưa rơi, tiếng muỗng chạm cốc, và dòng tagline: “Khi thế giới chạy quá nhanh, hãy cho mình một phút để lắng.”

Khi bản demo hoàn thiện, cô gửi cho anh trước giờ tan ca. Không ngờ, mười phút sau, anh phản hồi: “Ổn. Nhưng cần thêm ánh sáng cuối khung hình – giống nụ cười.”

Cô mỉm cười khi đọc dòng đó. Một ánh sáng cuối khung hình — cũng như nụ cười anh đã hé buổi sáng.

Tối đó, khi thành phố lên đèn, Lâm Nhi về trễ. Cô đi ngang quán cà phê dưới tòa nhà Minh Dương, thấy bóng ai đó ngồi một mình bên cửa kính, với tách cacao nóng. Người ấy nhìn ra ngoài, dáng lặng lẽ mà thân thuộc.

Cô không dám bước vào, chỉ dừng lại nhìn. Cảm giác ấm lan nhẹ trong lòng. Có lẽ, “nhịp chậm” không chỉ là ý tưởng quảng cáo — mà là thứ đang thật sự bắt đầu giữa hai người, một cách tự nhiên, không ồn ào


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×