khi tổng giám đốc biết cười

Chương 15: Bức thư không gửi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tháng Tư, Sài Gòn bắt đầu bước vào mùa nắng gay gắt. Những tòa nhà kính dường như trong suốt hơn, phản chiếu những vệt sáng như kim loại lỏng. Ở tầng 30 của Minh Dương, phòng sáng tạo vẫn mở đèn muộn, nhưng lần này không phải vì áp lực, mà vì ai cũng muốn ở lại lâu hơn — như thể sợ rằng, nếu rời đi, điều gì đó ấm áp trong không khí này sẽ biến mất.

Lâm Nhi ngồi ở bàn, trước mặt là laptop mở dở. Cô đang viết một bức thư — không tiêu đề, không người nhận. Chỉ là những dòng chữ bật ra từ lòng, như gió đập vào cửa kính:

“Anh Khải,

Có những ngày em muốn gửi anh một tin nhắn thật ngắn: Em ổn.

Nhưng lại thôi, vì sợ anh sẽ hỏi: Ổn thế nào?

Em vẫn làm việc, vẫn pha cacao mỗi sáng, vẫn nói cười với mọi người.

Chỉ khác là, mỗi khi ánh sáng nghiêng vào bàn làm việc, em lại nhớ có người từng nói: Gió cũng cần nơi để dừng.

Có lẽ, anh không biết rằng chính anh là nơi ấy –

nơi mọi vệt sáng trong em từng đi qua, rồi ở lại.”

Cô dừng tay, khẽ thở. Ánh đèn vàng hắt lên gương mặt cô, mệt nhưng dịu. Cô không định gửi bức thư này đi, vì đôi khi, viết ra đã là một cách nói đủ rồi.

Sáng hôm sau, công ty tổ chức buổi họp công bố dự án “Thành phố thứ hai” – chiến dịch kể về những giấc mơ bị bỏ quên của con người đô thị. Dự án do cô khởi xướng, còn anh là người bảo trợ sáng tạo. Cả hai lại ngồi cùng bàn, như những ngày cũ, nhưng lần này không còn là sếp và nhân viên, mà là hai người song hành.

“Em muốn kể gì trong dự án này?” – Anh hỏi.

“Về những điều người ta bỏ lại để đi nhanh hơn.”

“Và nếu chính em là người bỏ lại thì sao?”

“Thì em sẽ kể bằng nỗi tiếc.” – Cô đáp, mắt không rời màn hình.

Anh im, rồi khẽ nói: “Đôi khi, tiếc cũng là một cách yêu.”

Câu nói ấy khiến cả căn phòng yên lặng một nhịp. Chỉ có tiếng bút chạm vào giấy, tiếng gió len qua cửa sổ.

Sau buổi họp, anh ra về trước. Cô nán lại dọn tài liệu. Khi đang tắt máy, điện thoại rung. Tin nhắn từ anh:

“7h tối, tầng thượng cũ. Có điều muốn cho em xem.”

Cô khẽ mỉm cười. Đã bao lâu rồi họ không nói chuyện ở tầng ấy – nơi ánh đèn thành phố từng phản chiếu lên mắt anh, và mưa từng rơi xuống tay cô.

7h tối, tầng thượng gần như vắng. Gió thổi mạnh, mang theo mùi đất ẩm còn sót lại sau cơn mưa chiều. Anh đứng tựa lan can, bên cạnh là một chiếc máy chiếu nhỏ đang bật sáng.

“Anh dựng lại clip gì thế?” – cô hỏi.

“Không phải clip.” – Anh cười. “Là hồi ức.”

Anh bật máy chiếu.

Trên bức tường trắng hiện lên những thước phim ngắn: cảnh quay hậu trường của Nhịp chậm, buổi họp đầu tiên của họ, khung hình cô cười sau ống kính, đoạn cô chụp tấm hình người công nhân lau kính…

Tất cả đều là những khoảnh khắc anh lặng lẽ lưu lại, ghép thành một thước phim không lời.

Trên nền nhạc piano nhẹ, tiếng gió hòa vào, khiến mọi thứ trở nên thực đến mức như có thể chạm được.

Cô đứng đó, không nói được gì.

Khi đoạn cuối hiện lên – hình cô và anh cùng đứng nhìn ra cửa sổ trong đêm “Người Giữ Ánh Sáng” công chiếu – hàng chữ nhỏ xuất hiện:

“Dành cho người đã khiến ánh sáng thôi phản chiếu,

mà bắt đầu sống.”

Cô khẽ quay sang. “Anh làm cái này từ bao giờ?”

“Từ khi rời đi lần đầu tiên.” – Anh nói, giọng trầm và chậm. “Anh sợ mình sẽ quên mất cách nhìn em.”

“Và bây giờ, anh vẫn nhớ sao?”

Anh nhìn cô. “Anh không chỉ nhớ. Anh giữ.”

Gió thổi mạnh, hất nhẹ mái tóc cô. Giữa khoảng trời đêm, cô cảm giác mọi âm thanh đều mờ đi, chỉ còn lại tiếng tim mình đập – đều, rõ, và thật.

“Anh Khải.” – Cô nói nhỏ. “Nếu có một ngày em không còn làm truyền thông nữa, anh nghĩ em sẽ là ai?”

“Là người kể chuyện.”

“Còn anh?”

“Là người lắng nghe.”

Cả hai cùng cười.

“Nhưng mà này…” – anh nói tiếp, mắt khẽ nheo lại. “Nếu anh kể cho em nghe một chuyện, em có hứa sẽ giữ bí mật không?”

“Có.” – Cô gật đầu.

Anh lấy trong túi ra một phong bì nhỏ, đặt vào tay cô. “Nếu một ngày nào đó em cảm thấy mình mất nhịp, hãy mở ra.”

“Anh viết gì trong này?”

“Đừng mở bây giờ.” – Anh nhìn ra xa, ánh đèn thành phố phản chiếu trong mắt anh như hàng ngàn vì sao. “Vì đôi khi, lời chưa nói lại giữ được lâu hơn.”

Tối hôm đó, cô mang phong bì về nhà.

Đặt lên bàn, nhìn nó rất lâu. Bìa giấy trắng, không có tên, chỉ có dòng chữ viết tay nhỏ:

“Giữ nhịp, để anh còn tìm thấy em.”

Cô cười, rồi cất vào ngăn sổ tay, bên cạnh tấm ảnh film cũ.

Tháng sau, “Thành phố thứ hai” ra mắt. Chiến dịch lan tỏa như cơn gió nhẹ khắp mạng xã hội. Ai cũng nói nó chạm đến cảm xúc – không phải bằng kịch tính, mà bằng sự tĩnh lặng hiếm có.

Buổi lễ trao giải tổ chức vào một đêm cuối năm. Khi MC đọc tên “Lâm Nhi – Giải thưởng Nữ Đạo Diễn Truyền Thông của Năm”, cô đứng dậy, bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay.

Ánh đèn chiếu thẳng, sáng đến mức mắt cô nhòe đi.

Cô cầm micro, giọng run:

“Có người từng nói với tôi rằng, ánh sáng chỉ đẹp khi có gió đi cùng.

Và tôi tin, mọi câu chuyện đều có lý do để được kể –

kể để ta nhớ, kể để ta biết rằng, mình đã từng sống hết lòng.”

Dưới hàng ghế khán giả, anh ngồi ở hàng cuối, lặng lẽ nhìn lên. Khi cô kết thúc, anh chỉ khẽ vỗ tay – chậm, đều, và đúng nhịp.

Đêm ấy, khi về nhà, cô mở cửa sổ. Thành phố đang mưa nhẹ.

Cô lấy phong bì anh từng đưa ra, định mở, nhưng rồi lại đặt xuống.

Cô thì thầm một mình:

“Không cần mở nữa đâu. Em hiểu rồi.”

Gió luồn vào phòng, làm tờ giấy khẽ bay lên một góc.

Cô nhìn nó, mỉm cười.

Vì ngay lúc đó, cô cảm thấy một điều chắc chắn hơn bất cứ lời nào —

Ánh sáng không cần ở lại mới là ánh sáng.

Nó chỉ cần có người nhớ để hướng về.

Cô ngẩng lên nhìn qua khung kính, nơi những vệt đèn xa dần tan trong mưa.

Giữa tất cả, có một vệt sáng lạ — không rực, không nhòe — mà dịu, bền, như đang chờ.

Và cô biết, dù anh ở đâu, vệt sáng ấy vẫn đang đi đúng hướng: về phía cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×