khi tổng giám đốc biết cười

Chương 14: Khi ánh sáng biết đường về


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng đầu năm, thành phố ngập trong nắng nhạt. Sau cơn mưa đêm, từng vệt nước đọng lại trên cửa kính văn phòng Minh Dương, lấp lánh như dải sao mỏng. Trên tầng cao nhất, Lâm Nhi đứng nhìn ra đường, tay cầm tách cacao đã nguội. Dưới phố, dòng người đi chậm rãi, ai cũng mang một vẻ an yên lạ lùng. Có lẽ vì sau quá nhiều mùa bão, ai cũng học được cách bước chậm mà không sợ bị bỏ lại.

Phía sau cô, tiếng gõ cửa vang lên.

“Em bận không?” – giọng anh vang lên, vẫn ấm như thuở nào.

“Không ạ. Mời anh vào.”

Tống Duy Khải bước vào, mang theo mùi gió sáng và chút hơi ẩm còn sót lại. Anh vẫn giản dị – áo sơ mi trắng, tay xắn cao, không cà vạt. Nhưng trong dáng đi ấy có gì đó khác: nhẹ hơn, an ổn hơn.

“Anh vừa họp xong với bên Singapore.” – Anh đặt laptop xuống bàn. “Họ muốn anh ở lại Việt Nam. Dự án khu vực giao cho người khác.”

“Thật ạ?” – Cô ngạc nhiên.

“Ừ. Có vẻ họ nghĩ anh hợp với thành phố này hơn.” – Anh mỉm cười. “Còn anh thì nghĩ… đúng vậy.”

Cô không hỏi thêm. Cả hai cùng im, để gió luồn qua khung cửa, mang theo tiếng còi xe xa xa.

Chiều hôm đó, họ cùng xuống phim trường để kiểm tra cảnh quay cho chiến dịch mới “Người kể chuyện bằng gió”. Ý tưởng do cô viết, nhưng anh là người đặt tên.

“Vì sao là gió?” – cô hỏi khi xe lăn bánh ra ngoại ô.

“Vì gió đi qua mọi nơi mà không cần ở lại.” – Anh trả lời. “Như cách một câu chuyện nên được kể – không để chiếm chỗ, chỉ để đi qua và để lại dư âm.”

Cô lặng im, mắt nhìn qua khung cửa xe. Hai bên đường, hàng cây gió lay, nắng xiên qua từng kẽ lá, khiến cô chợt nhớ về buổi sáng đầu tiên năm xưa – khi cô chỉ là cô trợ lý tập sự, còn anh là tổng giám đốc ít nói, đứng sau khung kính với ly cà phê đen.

Thời gian thật kỳ lạ: có thể khiến người ta đi qua cơn bão, để rồi quay lại yên bình, vẫn là hai người ấy, chỉ khác là đã hiểu nhau mà không cần nói.

Phim trường là một cánh đồng rộng. Giữa đồng, một cậu bé thả diều, sợi dây mảnh khảnh căng trong gió. Đạo diễn hô “Máy!” – và mọi thứ dừng lại chỉ trong khoảnh khắc đó: trời xanh, diều cao, ánh nắng vỡ trên sợi dây.

“Đẹp quá.” – Cô khẽ thốt.

“Không cần thêm gì nữa.” – Anh nói. “Đây là đoạn kết em đang tìm.”

“Em?” – Cô cười. “Chẳng phải anh là người duyệt sao?”

“Anh chỉ tìm giúp em thôi.” – Anh nhìn cô, nụ cười mỏng. “Những người như em không cần ai viết hộ cái kết.”

Câu nói đơn giản, nhưng tim cô rung lên một nhịp rất nhẹ.

Khi quay xong, mặt trời đã ngả. Đoàn phim tan, chỉ còn họ ở lại nhặt những mảnh diều giấy rơi. Anh ngồi xuống, nhặt một mảnh đã sờn mép, có chữ viết nguệch ngoạc bằng bút dạ: “Ai giữ được gió thì chẳng cần bay.”

“Đứa bé viết à?” – cô hỏi.

“Có lẽ.” – Anh mỉm cười. “Nhưng em biết không, anh từng nghĩ giữ được gió là chuyện không thể. Đến giờ anh vẫn nghĩ vậy. Gió là tự do. Nhưng có những người… khiến gió muốn quay về.”

Cô ngẩng lên, nhìn anh. Trong ánh hoàng hôn, khuôn mặt anh dịu như bức ảnh film rửa thủ công – không còn nét gấp gáp, chỉ còn sự chân thành.

“Anh đang nói ai thế?” – cô hỏi nhỏ.

“Người đứng ở cuối khung hình.” – Anh đáp, ánh mắt không rời cô.

Trở lại thành phố, họ cùng dừng xe ở cầu Thủ Thiêm. Gió sông thổi mạnh, mang theo hơi nước. Thành phố phía xa sáng rực, phản chiếu trên mặt nước những vệt sáng dài, như mạch máu của một cơ thể khổng lồ.

“Anh Khải…” – cô khẽ gọi. “Anh có bao giờ thấy sợ khi đứng trước ánh sáng không?”

“Sợ chứ.” – Anh đáp thật. “Vì ánh sáng soi cả những vết mình giấu. Nhưng cũng may, có người khiến anh thấy được những vết ấy không còn xấu nữa.”

Cô quay sang. “Người đó là…”

Anh nhìn cô, không nói. Cả hai chỉ nhìn nhau, trong tiếng gió và tiếng sóng hòa lẫn.

Rồi anh hỏi: “Em còn nhớ buổi tối đầu tiên mình quay ‘Nhịp chậm’ không?”

“Nhớ.” – Cô mỉm cười. “Trời cũng mưa. Còn anh thì bảo ‘chậm không có nghĩa là buồn’.”

“Anh sai rồi.” – Anh nói. “Chậm đôi khi buồn thật. Nhưng buồn cũng là một cách để nhớ mình còn sống.”

“Còn bây giờ, anh có buồn không?”

“Có.” – Anh nhìn về phía thành phố. “Nhưng lần này, anh không muốn đi nữa.”

Cô lặng đi. Lần đầu tiên, anh nói câu ấy mà không phải với tư cách một người lãnh đạo, mà như một người đàn ông bình thường.

“Anh ở lại vì công việc, hay vì…” – cô chưa kịp nói hết, anh đã nhẹ nhàng cắt lời:

“Vì muốn ở gần nơi có người khiến anh bình yên.”

Không cần nói rõ tên, cô cũng hiểu.

Tối muộn, khi cô về đến nhà, trên bàn có một phong bì nhỏ. Là từ anh – người chuyển phát nói được gửi vào buổi chiều.

Bên trong là một bức ảnh film, chụp cô ở phim trường buổi sáng – tóc bay trong gió, ánh nắng đọng lại nơi vai áo.

Phía sau ảnh, chỉ một dòng chữ anh viết tay:

“Không phải mọi vệt sáng đều để soi đường.

Có vệt sinh ra để chỉ cho gió biết đường về.”

Cô ngồi thật lâu, tay khẽ vuốt lên chữ, lòng dâng lên cảm giác vừa ấm vừa mong manh.

Ngoài kia, gió lại thổi qua khung cửa sổ, mang theo mùi cỏ mới.

Cô mở điện thoại, gõ một tin nhắn:

“Cảm ơn anh. Vì đã quay về.”

Một lúc sau, ba chấm nhỏ xuất hiện.

“Anh chưa bao giờ đi đâu cả.”

Một tuần sau, khi “Người kể chuyện bằng gió” được phát hành, hàng triệu lượt xem đổ về. Bình luận đầu tiên là của một tài khoản ẩn danh:

“Cảm ơn vì đã để gió có nơi để quay về.”

Lâm Nhi đọc, mỉm cười. Trong lòng cô biết, dù gió có thổi về đâu, nó cũng mang theo chút ấm của ánh sáng này.

Cô nhìn ra ngoài. Thành phố vẫn sáng, vẫn ồn ào, vẫn thở.

Nhưng lần này, cô không còn đứng sau khung kính nữa.

Cô bước ra ban công, để gió thổi qua tóc, khẽ nhắm mắt.

Trong tiếng gió, cô nghe thấy như có ai đó gọi rất khẽ:

“Giữ nhịp nhé, Nhi.”

Cô bật cười.

“Em đang giữ đây, anh Khải.”

Và ngay giây ấy, giữa bao âm thanh hỗn độn của thành phố, cô cảm nhận được một nhịp tim trùng khớp – đều, chậm, nhưng chắc chắn – như thể cuối cùng, hai vệt sáng đã tìm được đường về cùng một bầu trời.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×