khi trái tim đồng điệu

Chương 1: Chạm vào truyện yêu thích


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lạc Minh nằm dài trên chiếc ghế sofa cũ kỹ trong phòng trọ, ánh sáng yếu của chiếc đèn bàn hắt lên từng trang tiểu thuyết cô đang đọc. Truyện mà cô cầm trên tay là một trong những tác phẩm ngôn tình Trung Quốc nổi tiếng nhất năm nay, một câu chuyện về đại thiếu gia lạnh lùng và cô gái bình thường nhưng sở hữu trí tuệ tuyệt vời. Minh nhấp một ngụm trà, mắt dán chặt vào từng dòng chữ, lòng rộn ràng như chính cô đang sống trong câu chuyện ấy.

“Thật không thể tin được… Thẩm Dịch lại hành xử như vậy!” cô thốt lên, vừa kinh ngạc vừa hờn dỗi. Nữ chính trong truyện, Ngọc Dạ, đang đứng trước cửa phòng Thẩm Dịch, khuôn mặt sợ hãi nhưng kiên quyết, và trong đầu cô là hàng loạt kế hoạch tinh vi để đối phó với một tình huống tưởng chừng không thể thắng.

Minh hít một hơi thật sâu, nghiêng người về phía ghế, cố gắng tưởng tượng mình là Ngọc Dạ. Cô thầm nghĩ: “Nếu là mình, chắc chắn mình sẽ không khóc nhè như vậy… Phải tỉnh táo hơn, phải dùng đầu óc, phải…” Nhưng trước khi Minh kịp tiếp tục lập chiến lược, một luồng sáng lạ từ cuốn sách bỗng lóe lên. Ánh sáng trắng xóa, rực rỡ và chói mắt đến mức cô phải nhắm mắt lại.

Khi Minh mở mắt, cô nhận ra mình không còn nằm trên ghế sofa trong phòng trọ nữa. Trước mắt cô là một căn phòng lộng lẫy, ánh sáng ban mai xuyên qua cửa sổ lớn chiếu xuống sàn gỗ bóng loáng. Trên trần nhà, chiếc đèn chùm pha lê lung linh phản chiếu những tia sáng rực rỡ. Căn phòng này… quen đến mức cô phải nhíu mày.

“Không thể nào…” Minh thốt lên, giọng nói khàn khàn vì sợ hãi. Cô nhìn xuống cơ thể mình, mặc bộ váy mềm mại màu trắng, kiểu dáng tinh tế mà trước đây cô chỉ thấy trong những bức hình minh họa của tiểu thuyết. Tóc cô dài, mượt như lụa, tay cầm một chiếc quạt nhỏ được trang trí cầu kỳ. Minh lảo đảo đứng lên, nhìn quanh, tim đập thình thịch.

Ngay lúc đó, một bóng người xuất hiện trước cửa phòng. Người đó mặc áo choàng đen thêu chỉ bạc, dáng người cao lớn, gương mặt lạnh lùng đến mức khiến không khí xung quanh dường như đông lại. Minh lập tức nhận ra – đó chính là Thẩm Dịch, nam chính mà cô đã theo dõi từng hành động trong tiểu thuyết bao tháng qua.

Thẩm Dịch bước vào, ánh mắt sắc bén quét qua cô, dừng lại ở nét mặt bối rối của Minh. “Ngươi… là ai?” giọng anh trầm thấp nhưng mỗi chữ như có sức nặng, khiến Minh cảm giác như tim mình bị bóp chặt.

Minh lắp bắp, chưa kịp trả lời: “Tôi… tôi là… ừm…” Cô muốn nói “Tôi là độc giả!”, nhưng điều đó nghe chẳng hề hợp lý. Cô hít một hơi, cố gắng bình tĩnh: “Tôi… là… người giúp việc mới?”

Thẩm Dịch nhíu mày, ánh mắt vừa tò mò vừa nghi ngờ. Anh bước lại gần, giọng nói vẫn giữ nguyên sự trầm mặc nhưng thêm một chút căng thẳng: “Người giúp việc mà dám xông vào phòng của ta vào buổi sáng?” Minh giật mình, lùi lại, nhưng vô tình chạm vào chiếc bình hoa bằng pha lê trên bàn. Bình rơi xuống đất, vỡ tan tành.

“Ôi không…!” Minh hét lên, cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Thẩm Dịch bước tới, ánh mắt lạ thường, vừa giận vừa tò mò: “Ngươi… rốt cuộc là ai?”

Minh nuốt nước bọt, tim đập thình thịch, nhưng bất chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu: Mình đang ở trong truyện… Không, không phải mình, mình đã xuyên vào truyện rồi. Đây là thế giới mà Ngọc Dạ đang sống! Cảm giác kinh ngạc, sợ hãi, hồi hộp lẫn lộn khiến cô đứng chết trân.

“Đừng… đừng giận! Tôi… tôi… chỉ vô tình thôi!” Minh lí nhí, cố gắng giải thích. Thẩm Dịch vẫn đứng đó, không cười, không nhíu mày, chỉ nhìn chằm chằm cô như đang đánh giá. Ánh mắt anh sắc bén đến mức Minh cảm giác như mình bị soi rọi tận tâm can.

Một phút trôi qua trong im lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua cửa sổ. Minh hít một hơi thật sâu, quyết định phải hành động nhanh: “Tôi sẽ giúp… giúp ông… giải quyết vấn đề hôm nay!” – cô vừa nói vừa nhận ra, lời lẽ của mình nghe… hơi lố, nhưng trong tình huống này, không còn cách nào khác.

Thẩm Dịch cuối cùng cũng nhếch môi, một nụ cười rất nhẹ, rất thoáng nhưng đủ khiến Minh run rẩy: “Có vẻ… ngươi không giống những người khác.”

Minh thở phào, lòng vừa mừng vừa lo. Mừng vì ít nhất anh chưa nổi giận, lo vì cô biết rõ: trong truyện, nam chính vốn lạnh lùng, khó đoán, và cực kỳ nghiêm khắc. Một bước sai thôi, có thể khiến cô trở thành “tội nhân” đầu tiên trong cốt truyện.

Vừa lúc đó, cánh cửa phòng bật mở, một giọng nói trong trẻo vang lên: “Thẩm Dịch, có chuyện gì vậy?”

Nữ chính gốc – Ngọc Dạ – xuất hiện. Cô mặc bộ váy màu hồng nhạt, đôi mắt long lanh nhưng ẩn chứa nét lo âu. Minh lùi vào một góc, quan sát kỹ. Ngọc Dạ vừa đi tới, vừa cười ngượng ngùng, bước chân nhẹ như một làn gió.

“Ngươi là…?” Thẩm Dịch hỏi, nhưng lần này ánh mắt dịu hơn. Minh biết, nếu cô không nhanh chóng thích ứng, nữ chính gốc sẽ là người tiếp theo nhìn thấy cô và mọi chuyện sẽ rắc rối hơn.

Minh hít một hơi, tự nhủ: Mình phải dùng trí thông minh của mình, không được hoảng sợ. Mình có thể thay đổi cốt truyện này… Mình phải cứu Ngọc Dạ, và… tìm cách tiếp cận Thẩm Dịch!

Nhưng vừa nghĩ đến điều đó, một luồng gió lạnh thổi qua cửa sổ, kéo theo mùi hương đặc trưng của thế giới cổ đại, khiến Minh cảm giác tim mình vừa đập nhanh vừa rung rinh. Cô biết rằng, cuộc đời ở thế giới này vừa mới bắt đầu, và mọi thứ sẽ không còn giống như ở hiện tại nữa.

Minh liếc mắt nhìn Thẩm Dịch lần cuối trước khi bước ra khỏi phòng, lòng quyết tâm: Mình phải sống sót trong thế giới này. Mình phải thay đổi số phận… và có thể, tìm thấy tình yêu thật sự.

Và thế là, một hành trình đầy rắc rối, hài hước, hồi hộp và lãng mạn bắt đầu…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×