khi trái tim đồng điệu

Chương 2: Cuộc gặp đầu tiên thực sự


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi sáng đầy bất ngờ, Lạc Minh bước ra khỏi phòng, từng bước đi trên hành lang lộng lẫy của tòa lâu đài mà cô chưa bao giờ tưởng tượng sẽ bước chân vào. Từng bức tường gỗ chạm trổ tinh xảo, những bức tranh cổ trang treo theo lối đi, tất cả đều khiến cô cảm giác mình đang sống trong một giấc mơ mà cô không thể tỉnh dậy.

“Ôi trời… mình đang ở trong truyện thật sao?” Lạc Minh lẩm bẩm, hai tay siết chặt chiếc váy để khỏi vấp ngã trên sàn đá lạnh. Tim cô vẫn đập loạn nhịp, vừa sợ hãi vừa hứng thú. Cô biết rằng, nếu không cẩn thận, chỉ một hành động sai thôi cũng có thể làm hỏng toàn bộ cốt truyện và… khiến cô trở thành “nhân vật phụ đáng ghét”.

Vừa bước tới cầu thang, cô bất ngờ va phải một bóng người cao lớn, người này đến mức cô cảm giác như mình vừa đâm vào một bức tường sống.

“Xin lỗi… ưm… tôi…” Lạc Minh lí nhí, lùi lại một bước nhưng vô tình vấp phải gấu váy, suýt ngã nhào.

Người đàn ông kia nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh dường như xuyên thấu cả tâm can cô. “Ngươi… đi đâu mà không nhìn đường?” giọng trầm nhưng có chút mỉa mai.

Lạc Minh giật mình, nhận ra đây chính là Thẩm Dịch, nam chính mà cô vừa mới gặp trong phòng sáng nay. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi… tôi chỉ… đi… đi dạo thôi ạ!”

Thẩm Dịch nhếch môi, một nụ cười hiếm hoi xuất hiện, nhưng nó lại khiến tim Lạc Minh nhói lên một cảm giác kỳ lạ. “Đi dạo… giữa hành lang của lâu đài? Ngươi dám sao?”

Lạc Minh đỏ mặt, cúi gằm xuống: “À… ưm… tôi… tôi là… người giúp việc mới… nên không biết…” Cô chợt nhận ra, cách này nghe thật vụng về, nhưng trong tình huống này, không còn cách nào khác.

Thẩm Dịch bước tới gần, từng bước chân của anh khiến sàn nhà như rung nhẹ, ánh mắt lạnh lùng quét qua cô. Lạc Minh cảm giác tim mình đập mạnh, chân run lập cập. “Ngươi…” Anh ngừng lại, giọng trầm hẳn, “dường như… không giống những người khác.”

Câu nói khiến Lạc Minh hơi lúng túng, nhưng cô biết, đây chính là cơ hội: nếu cô dùng trí thông minh của mình, có thể “ghi điểm” trong mắt nam chính ngay từ lần đầu. Cô hít một hơi, quyết định mạo hiểm: “Tôi… tôi chỉ muốn giúp đỡ… nếu có gì cần, tôi sẽ làm hết sức.”

Thẩm Dịch nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt đầy dò xét, như đang cân nhắc xem cô có thực sự đáng tin hay không. Sau một hồi, anh gật đầu nhẹ: “Được… nhưng đừng làm rối chuyện của ta.”

Minh thở phào, cảm giác như vừa thoát khỏi một cơn nguy hiểm sinh tử. Nhưng ngay lúc đó, từ trên cầu thang phía sau vang lên tiếng hét:

“Thẩm Dịch! Ngọc Dạ đâu?!”

Ngọc Dạ – nữ chính gốc – xuất hiện, mắt long lanh nhưng căng thẳng. Cô nhìn Minh, giọng nói hòa lẫn chút nghi ngờ và lo lắng: “Người mới này là ai vậy?”

Minh nhanh chóng cúi đầu, cố gắng giữ vẻ khiêm tốn: “Chào cô… tôi… tôi là người giúp việc mới.” Nhưng trong lòng cô biết, chỉ cần một chút sơ sẩy, Ngọc Dạ sẽ nghi ngờ cô là “thế lực lạ”, và mọi kế hoạch của cô sẽ bị phá vỡ.

Ngọc Dạ tiến lại gần, ánh mắt soi mói, rồi nhìn Thẩm Dịch hỏi: “Anh… anh có biết người này không?”

Thẩm Dịch hít một hơi, ánh mắt nhìn Minh một lần nữa rồi đáp: “Người này… không có trong danh sách ai cần chú ý.” Ánh mắt anh nhìn Minh vẫn đầy tò mò, khiến cô cảm thấy vừa an tâm vừa lo lắng.

Nhưng đúng lúc Minh thở phào, một tiếng động vang lên từ cửa sổ: một chiếc bình cổ rơi xuống, vỡ tan tành. Ai đó hẳn đã vội vã mở cửa mà không quan sát kỹ. Lạc Minh lập tức cảm thấy tim mình nhói lên: Nếu ai đó nhìn thấy mình, chuyện sẽ rắc rối mất…

Thẩm Dịch nhanh chóng tiến tới, nhấc từng mảnh vỡ lên, ánh mắt lạnh lùng nhưng hành động dứt khoát. “Ngươi… không biết xem chừng hay sao?” anh hỏi Minh, giọng vừa giận vừa lo.

Minh đỏ mặt, cúi gằm xuống: “Tôi… tôi xin lỗi ạ…”

Ngọc Dạ bước tới, giọng nói nhẹ nhàng: “Không sao, chỉ là bình thôi mà… nhưng anh ấy… có vẻ hơi nghiêm khắc quá.”

Minh lặng lẽ quan sát cảnh tượng này. Cô nhận ra, trong thế giới truyện này, mọi chi tiết nhỏ đều có thể thay đổi diễn biến cốt truyện. Nếu cô làm tốt, có thể ghi điểm với Thẩm Dịch, nếu làm sai, mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối.

Một lúc sau, Thẩm Dịch hít một hơi dài, ánh mắt dịu lại một chút, giọng nói vẫn trầm nhưng bớt căng thẳng: “Ngươi… hãy đi theo ta. Ta sẽ dạy cách sinh hoạt trong lâu đài.”

Minh vừa ngạc nhiên vừa mừng thầm. Đây chính là cơ hội của cô: được ở gần nam chính, vừa quan sát cốt truyện, vừa tìm cách thay đổi số phận nữ chính gốc.

Trên đường đi qua hành lang, Minh và Thẩm Dịch bắt đầu trò chuyện. Ban đầu là những câu hỏi cơ bản về thế giới này, nhưng dần dần, Minh thử đưa vào vài câu hỏi về thói quen, sở thích của Thẩm Dịch. Anh trả lời ngắn gọn, giọng điệu lạnh lùng nhưng thỉnh thoảng lại có một chút tinh nghịch, khiến Minh cảm giác tim mình vừa hồi hộp vừa thích thú.

“Ngươi… thông minh hơn những người ta từng thấy.” Thẩm Dịch nói, ánh mắt nhìn Minh thoáng qua một chút ngạc nhiên.

Minh cười thầm, biết rằng bước đầu tiên đã thành công. Nhưng cô cũng hiểu rằng, đây mới chỉ là khởi đầu. Cốt truyện vẫn đang diễn ra, và những biến cố tiếp theo sẽ không hề đơn giản.

Khi cả hai bước vào khu vườn lớn sau lâu đài, ánh nắng chiếu qua những tán cây, lấp lánh trên mặt nước hồ nhỏ, tạo nên một cảnh tượng đẹp như tranh. Minh cảm thấy tim mình rung lên một cảm giác kỳ lạ, vừa hào hứng, vừa lo lắng.

“Ngươi… có cảm giác gì khi lần đầu nhìn thấy nơi này?” Thẩm Dịch hỏi, giọng nhẹ hơn so với lúc trước.

Minh ngập ngừng: “Cảm giác… như mình vừa bước vào một giấc mơ. Và giấc mơ này… hoàn toàn khác với thế giới mình từng biết.”

Thẩm Dịch nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm. “Giấc mơ… hay thực tại… không quan trọng. Quan trọng là, ngươi biết cách sống sót trong thế giới này hay không.”

Lạc Minh nuốt nước bọt, tim đập nhanh. Cô biết, để sống sót và thay đổi cốt truyện, cô phải thông minh, phải cẩn trọng và… phải tìm cách khiến Thẩm Dịch để ý đến mình.

Vừa lúc đó, một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa lan thoang thoảng, khiến không khí quanh họ trở nên dịu dàng và lãng mạn. Minh bất giác ngẩng đầu nhìn Thẩm Dịch, và lần đầu tiên, cô cảm nhận được một rung động rất lạ trong tim mình.

“Cuộc đời ở thế giới này… vừa mới bắt đầu,” Minh tự nhủ. “Và mình sẽ không để bất cứ ai làm hỏng cơ hội của mình. Mình sẽ thay đổi cốt truyện… và có lẽ, tìm thấy một điều gì đó còn tuyệt vời hơn cả những gì mình từng mơ…”

Và thế là, hành trình đầy rắc rối, hài hước, tình cảm và hồi hộp của Lạc Minh tại thế giới tiểu thuyết ngôn tình TQ chính thức bắt đầu, với cuộc gặp gỡ đầu tiên thực sự giữa cô và Thẩm Dịch – một mối quan hệ sẽ thay đổi cả số phận của họ, lẫn câu chuyện mà cô từng biết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×