khi trái tim không ngừng muốn

Chương 1: Trở về thành phố


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trần Minh Hạ ngồi trên chiếc taxi chạy bon bon trên con đường quen thuộc của thành phố, ánh nắng chiều chiếu qua khung kính xe, hắt lên gương mặt mệt mỏi nhưng vẫn toát lên vẻ điển trai, nam tính. Sau hơn năm năm làm việc ở nước ngoài, cuối cùng anh cũng trở về, nhưng trong lòng lại là một hỗn hợp lẫn lộn giữa hồi hộp, lo lắng và một chút sợ hãi. Thành phố này đã thay đổi rất nhiều, nhưng ký ức về gia đình, về những năm tháng đã qua, vẫn còn vẹn nguyên, nhói nhói như mũi dao bén.

Chiếc taxi rẽ vào con phố nhỏ dẫn đến căn biệt thự cũ kỹ mà anh đã lớn lên. Cánh cổng sắt cũ, hơi rỉ sét, vẫn đứng đó, im lìm như đang quan sát anh. Minh Hạ thở dài, tay khẽ nắm chặt túi xách, cảm giác hồi hộp trộn lẫn với những ký ức đau buồn ùa về. Căn nhà này từng là nơi anh trải qua tuổi thơ hạnh phúc, cũng là nơi anh chứng kiến những giọt nước mắt đầu tiên của sự trưởng thành.

Cảnh vật xung quanh dần quen thuộc, nhưng đồng thời cũng đầy xa lạ. Những hàng cây anh từng trèo, những bức tường anh từng sơn bẩn lúc nhỏ, giờ đã được sơn lại, tươm tất và sáng sủa. Dường như mọi thứ đang chào đón anh trở về, nhưng trong thâm tâm, Minh Hạ vẫn cảm nhận được sự thay đổi không thể tránh khỏi.

Cánh cổng mở ra, anh bước vào. Bước chân đầu tiên trên nền gạch lạnh khiến trái tim anh rung lên một nhịp lạ. Tiếng chó sủa vang vọng từ xa, báo hiệu sự trở lại của chủ nhân cũ. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh, nhưng lòng vẫn như trăm con sóng vỗ.

“Anh Hạ… đã về rồi sao?”

Một giọng nói vang lên từ phòng khách, ngập tràn sự ngạc nhiên và niềm vui. Minh Hạ quay lại, ánh mắt chạm vào người mẹ đứng ở cửa, vẫn giữ nguyên dáng vẻ dịu dàng, nụ cười hạnh phúc nhưng pha chút lo lắng. Bà tiến đến, ôm chầm lấy anh, nước mắt lăn dài trên má.

“Con… con đã về nhà,” Minh Hạ thốt lên, giọng nghẹn ngào. Ôm lấy mẹ, anh cảm nhận được sự ấm áp, cảm giác an toàn mà anh đã từng xa lánh bấy lâu.

“Thôi nào, đừng khóc nữa. Vào nhà đi, bố với anh trai con cũng đang đợi,” mẹ anh vừa lau nước mắt, vừa kéo anh vào phòng khách.

Căn phòng khách vẫn giữ nguyên trật tự, nhưng nội thất đã được thay mới. Những bức tranh tường, những chiếc ghế sofa bọc da, tất cả đều sang trọng và hiện đại hơn trước. Anh nhận ra anh trai mình, Trần Minh Tuấn, đang ngồi ghế bành với ánh mắt lạnh lùng nhưng cố giấu cảm xúc.

“Chào em, Hạ,” Tuấn nói, giọng trầm và dứt khoát. Anh trai anh luôn là người nghiêm nghị, ít biểu lộ cảm xúc. Minh Hạ đáp lại bằng một cái gật đầu, ánh mắt cố gắng thân thiện, nhưng trong lòng vẫn còn chút dè dặt.

Không khí trong phòng khách có vẻ trầm lặng, không như anh tưởng tượng, nhưng lại đầy ám ảnh. Những giây phút đầu tiên gặp lại gia đình luôn luôn khó khăn, đặc biệt là khi Minh Hạ biết rõ mối quan hệ giữa mình và Lâm Ngọc Diệp – người yêu cũ, nay đã trở thành vợ của anh trai.

Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong đầu lại là những hình ảnh cũ chập chờn: những buổi chiều nắm tay Diệp đi dạo trên con phố này, những nụ hôn vụng trộm trong công viên, những lời hứa hẹn đầy say mê mà anh từng trao cho cô. Giờ đây, tất cả chỉ còn là ký ức, pha lẫn sự đau đớn và hối tiếc.

“Em… Diệp đâu rồi?” Minh Hạ hỏi, giọng nhẹ nhưng đầy tò mò.

“Cô ấy đang ở trên lầu, chuẩn bị bữa tối. Con trai cô ấy cũng sắp về rồi,” mẹ anh trả lời, nhưng giọng bà trầm xuống một chút, như muốn cảnh báo.

Minh Hạ gật đầu, bước lên lầu. Cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng tràn ngập. Anh không biết liệu khi gặp lại Diệp, cảm xúc sẽ như thế nào. Có phải là sự hối tiếc, là sự đau đớn, hay là một ngọn lửa cũ bùng cháy trở lại?

Căn phòng lầu hai sáng sủa, tinh tươm. Và rồi, anh nhìn thấy cô – Ngọc Diệp – đứng bên cửa sổ, ánh sáng chiếu vào mái tóc dài óng ả, gương mặt thanh tú vẫn giữ nguyên nét dịu dàng và quyến rũ. Cô quay lại, ánh mắt họ gặp nhau trong khoảnh khắc bất ngờ, và cả hai đều nhận ra điều không thể tránh khỏi: cảm giác cũ vẫn còn nguyên vẹn.

“Chào… Hạ,” Diệp nói, giọng nhẹ nhưng ấm áp. Anh nhận ra vẫn còn một chút run rẩy trong giọng cô, như lần đầu gặp nhau.

Minh Hạ chỉ biết cười nhẹ, gật đầu. Không lời nào có thể diễn tả hết cảm xúc lẫn lộn trong lòng anh. Anh nhận ra rằng trở về thành phố này không chỉ là trở về với gia đình, mà còn là bước vào một mê cung đầy những cảm xúc cấm kỵ, những kỷ niệm đau thương và niềm khao khát mà anh chưa từng nguôi ngoai.

Diệp tiến đến gần, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài bước chân. Không khí trở nên đặc quánh, từng nhịp tim như vang lên trong im lặng. Minh Hạ cảm nhận được mùi hương quen thuộc của cô, một mùi hương khiến anh muốn lao vào, muốn ôm trọn lấy tất cả nhưng đồng thời cũng biết rằng, đạo đức và rào cản gia đình đang ngăn cản anh.

“Chúng ta… nói chuyện sau bữa tối nhé,” Diệp nói, giọng cô hơi khẽ run, cố gắng giữ khoảng cách. Minh Hạ gật đầu, cảm giác vừa ngậm ngùi vừa hưng phấn.

Anh biết rằng, từ khoảnh khắc này, mọi thứ sẽ không còn bình thường nữa. Trở về thành phố không chỉ là trở về nhà, mà còn là mở ra một chương mới, một chương đầy cám dỗ, tình cảm, và những rắc rối mà Minh Hạ chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp lại.

Chiều tối dần buông xuống, ánh đèn vàng ấm áp trong căn biệt thự chiếu lên khuôn mặt Minh Hạ. Anh đứng lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ, trái tim vừa hồi hộp vừa bồn chồn. Thành phố này, gia đình này, tình cảm này – tất cả đều đang chờ đợi anh, nhưng liệu anh có đủ can đảm để đối mặt với tất cả?

Minh Hạ hít sâu, nhắm mắt lại một chút, tự nhủ: “Mình đã trở về… không còn đường lùi nữa.”

Và như vậy, bước chân đầu tiên của anh trên con đường trở về gia đình, trở về tình yêu cũ, đã chính thức bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×