khi trái tim không ngừng muốn

Chương 2: Cuộc gặp định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Không khí trong căn biệt thự vào buổi tối dường như đặc quánh, mùi thức ăn nấu chín lan tỏa hòa với mùi hương tinh dầu thoang thoảng từ phòng khách. Trần Minh Hạ bước xuống cầu thang, từng bước chân khẽ vang lên trên bậc gỗ, nghe rõ ràng đến mức khiến tim anh nhảy một nhịp. Mọi thứ xung quanh đều quen thuộc, nhưng từng cử chỉ, ánh mắt, từng tiếng cười vọng lại đều gợi lên cảm giác vừa gần gũi vừa xa lạ.

Anh nhìn thấy Diệp đang bận rộn dọn dẹp bàn ăn, mái tóc dài buông tự nhiên, ánh đèn chiếu lên những lọn tóc óng ả, làm nổi bật những đường nét mềm mại của khuôn mặt cô. Nhịp tim Minh Hạ chợt dồn nhanh. Anh biết, từ giây phút nhìn thấy cô, mọi lý trí đều khó lòng giữ nổi.

“Anh Hạ, để em…” Diệp quay lại, giọng khẽ run khi nhìn thấy anh đứng ở lối cầu thang. Cô cố mỉm cười, nhưng nét mặt vẫn có chút bối rối.

Minh Hạ bước tới gần, chậm rãi, cố giữ khoảng cách vừa đủ để không vượt qua ranh giới. “Em… ổn chứ?” Anh hỏi, giọng trầm ấm, nhưng bên trong lại dâng lên một cảm giác rạo rực khó tả.

Diệp hít một hơi dài, khẽ gật đầu, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh. “Em… ổn. Chỉ là… lâu lắm rồi không gặp.” Câu nói vừa chân thành vừa mơ hồ, khiến trái tim Minh Hạ nhói lên một cách lạ thường.

Khoảnh khắc ấy, không gian xung quanh dường như ngưng lại. Minh Hạ nhận ra rằng, dù thời gian có trôi qua bao lâu, cảm giác khi đứng gần Diệp vẫn nguyên vẹn như lần đầu tiên. Anh nhớ những nụ hôn vụng trộm, những cái ôm lén lút trong bóng tối, những lời thổ lộ mà chỉ có hai người biết. Mỗi ký ức đều khắc sâu, vừa ngọt ngào vừa đau đớn.

“Em… Diệp…” Minh Hạ khẽ thốt, ánh mắt dõi theo từng cử động của cô. Anh nhận ra rằng không chỉ là sự hối tiếc, mà còn là một cơn khát khao mà anh chưa từng nguôi ngoai.

Diệp quay mặt đi, đôi tay vẫn bận rộn sắp xếp đĩa thức ăn, nhưng cơ thể cô khẽ run lên, như thể cảm nhận được từng nhịp tim dồn dập của anh. Cô biết rõ rằng, họ đang đứng trên bờ vực của những điều cấm kỵ, nhưng nỗi nhớ nhung, nỗi cô đơn và tình cảm chưa bao giờ được thổ lộ khiến cô không thể hoàn toàn khép cửa trái tim.

“Em… anh biết rằng… chúng ta… khó xử, nhưng… anh…” Minh Hạ bỗng chùng giọng, cúi đầu một chút như tự kiềm chế cảm xúc. Cái nhìn sâu thẳm ấy khiến Diệp không thể giữ nổi bình tĩnh.

Khoảnh khắc im lặng kéo dài, chỉ có tiếng lách cách của dao dĩa trên bàn ăn vang lên nhẹ nhàng, nhưng trong tim họ, âm thanh của sự khao khát, sự hồi hộp, và cả nỗi đau thầm lặng vang lên mãnh liệt hơn tất cả.

“Anh… anh đừng…” Diệp khẽ nói, nhưng giọng cô lại lạc đi. Cô biết, một khi cho phép bản thân thả lỏng, mọi thứ sẽ không còn kiểm soát được. Minh Hạ tiến thêm một bước, khoảng cách giữa họ chỉ còn chừng một sải tay. Mùi hương quen thuộc của cô làm anh ngây ngất, vừa muốn chạy đến, vừa sợ hãi vì rào cản đạo đức và tình thân gia đình.

Trái tim Minh Hạ bùng cháy. Anh đưa tay, khẽ chạm vào bàn tay Diệp – một cái chạm nhẹ nhưng khiến cả cơ thể cô run lên. Diệp lùi lại một bước, nhưng không rút tay. Cái chạm ấy vừa là lời nhắc nhở, vừa là lời mời gọi.

“Em… có nhớ anh không?” Minh Hạ thì thầm, giọng trầm như nỗi khát khao chứa chan trong từng âm tiết. Diệp hít một hơi thật sâu, mắt lấp lánh. Cô biết, tình cảm cũ vẫn tồn tại, nhưng hiện tại, cô đã là vợ của anh trai anh, và trách nhiệm, nghĩa vụ đang gắn chặt cô vào một cuộc sống khác.

“Nhớ… nhưng… bây giờ… chúng ta…” Diệp thở hắt ra, cố tìm lời ngăn cản, nhưng từng từ như mắc nghẹn trong cổ họng. Khoảng cách, rào cản, đạo lý – tất cả đan xen trong tâm trí cô, khiến cô cảm thấy vừa muốn lao vào, vừa muốn bỏ chạy.

Minh Hạ không nói gì nữa, chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt tràn đầy tình cảm và nỗi nhớ nhung. Anh biết, chỉ một cái nhìn, một cử chỉ, đã đủ khiến Diệp hiểu rõ trái tim anh vẫn dành trọn cho cô, bất chấp mọi thứ.

Không gian trở nên yên tĩnh đến mức họ có thể nghe thấy nhịp tim của nhau. Một phút, hai phút, ba phút… Trái tim họ đang nhảy cùng một nhịp, đầy khát khao nhưng chưa dám bùng cháy.

“Em… anh sẽ không làm gì vượt quá ranh giới… nếu em không muốn,” Minh Hạ nói, giọng đầy chân thành nhưng vẫn có sức nặng. Diệp nhìn anh, cảm nhận được sự chân thật, sự kiềm chế và cả cơn thèm khát bị dồn nén bao năm.

Cô nhắm mắt lại một giây, hít thật sâu, rồi mở mắt, ánh nhìn đầy mâu thuẫn. “Anh… chúng ta… chỉ có thể… giữ khoảng cách… thôi,” cô thì thầm, nhưng tay vẫn khẽ chạm vào tay anh, một sự chạm nhẹ, ngắn ngủi nhưng đầy ý nghĩa.

Minh Hạ gật đầu, nhấn mạnh sự hiểu biết của mình, nhưng trong lòng, ngọn lửa khao khát không thể bị dập tắt. Anh biết rằng, chỉ một khoảnh khắc nữa thôi, mọi thứ có thể vượt ngoài kiểm soát. Và cả hai, bất chấp lý trí, đều cảm nhận rõ ràng: họ đang bị cuốn vào một “cuộc gặp định mệnh”, nơi cảm xúc và dục vọng xung đột dữ dội, nhưng cũng chính là nơi tình yêu chưa bao giờ tắt.

Bữa tối diễn ra trong sự im lặng lẫn lộn giữa sự trang nghiêm và cảm giác nghẹt thở. Minh Hạ luôn tìm cách giữ khoảng cách, nhưng ánh mắt, cử chỉ, từng nụ cười nhỏ, từng cái chạm tay vô tình đều khiến Diệp nhớ lại tất cả quá khứ. Cô cảm nhận được cơn rạo rực, nỗi thèm khát tinh tế nhưng đầy kìm nén – một cảm giác mà chỉ có Minh Hạ mới khiến cô trải qua.

Khi bữa tối kết thúc, Minh Hạ đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi bàn. Diệp đứng đối diện, tim đập nhanh, ánh mắt không rời. “Anh… hôm nay… cảm ơn,” cô nói, giọng mềm, pha lẫn cảm giác nhẹ nhõm vì đã giữ được ranh giới, nhưng cũng đầy tiếc nuối.

Minh Hạ mỉm cười, cúi đầu nhẹ. “Không có gì. Chỉ… mong em luôn hạnh phúc.” Nhưng trong ánh mắt anh, ai cũng có thể đọc được: hạnh phúc đó có thể bao gồm anh, hay không – vẫn còn là một câu hỏi chưa có lời giải.

Họ nhìn nhau một giây lâu hơn bình thường, khoảng cách giữa lý trí và cảm xúc đang bị thử thách. Minh Hạ quay đi, bước chân chậm rãi, nhưng trong lòng, ngọn lửa cũ đã âm ỉ cháy. Diệp đứng yên, tay vẫn còn khẽ run, biết rằng cuộc gặp hôm nay sẽ là khởi đầu cho chuỗi ngày đầy những bí mật, cảm xúc bị kìm nén và những cám dỗ không thể tránh khỏi.

Khi Minh Hạ trở về phòng riêng, anh tựa vào cửa, nhắm mắt lại, hít sâu. Khoảnh khắc nhìn Diệp, nghe giọng nói, cảm nhận sự hiện diện của cô, khiến anh vừa hạnh phúc vừa đau đớn. Anh biết, từ giờ trở đi, mọi thứ sẽ không còn như trước, và “cuộc gặp định mệnh” này chỉ là bước đầu tiên mở ra cánh cửa cho một chuỗi những chuyện tình cảm, dục vọng, và gia đình đầy sóng gió.

Bên ngoài, thành phố dần lên đèn. Minh Hạ nhìn ra cửa sổ, ánh đèn vàng rực rỡ trên phố phả vào mắt anh một cảm giác vừa ấm áp, vừa hoang mang. Anh tự nhủ: “Dù có khó khăn đến đâu, anh cũng sẽ không để những gì mình cảm nhận bị bỏ lỡ. Bởi cuộc đời này, chỉ có tình cảm thật sự mới đáng để sống hết mình.”

Và thế là, bước chân đầu tiên sau bữa tối, Minh Hạ biết rõ rằng anh đã bước vào một mê cung tình cảm, nơi lý trí, dục vọng và tình yêu sẽ đan xen, thử thách tất cả những gì anh từng tin tưởng. Cuộc gặp hôm nay chính là định mệnh – một định mệnh mà anh không thể từ chối, và cũng không muốn từ chối.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×