khi trái tim không ngừng muốn

Chương 4: Sức ép gia đình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Trần Minh Hạ tỉnh dậy trong căn phòng riêng, ánh nắng len qua rèm cửa chiếu lên gương mặt anh. Không khí yên tĩnh nhưng nặng nề. Sau buổi gặp gỡ định mệnh với Ngọc Diệp, trái tim anh vẫn rối bời, cảm giác khao khát, hối tiếc, và nỗi đau thầm lặng đan xen khiến anh không thể bình tĩnh. Anh biết rằng, hôm nay sẽ là một ngày đầy áp lực, bởi gia đình không chỉ mong anh ổn định, mà còn đang quan sát từng hành động của anh với con mắt nghiêm nghị.

Trần Minh Tuấn, anh trai anh, bước vào phòng khi Minh Hạ vừa rửa mặt xong. Khuôn mặt Tuấn vẫn lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như muốn soi thấu mọi suy nghĩ của em trai.

“Hạ, ăn sáng chưa?” Tuấn hỏi, giọng trầm nhưng có phần dò xét.

“Chưa, anh Tuấn. Anh ăn trước đi, em sẽ xuống ngay,” Minh Hạ đáp, cố giữ bình tĩnh. Nhưng trong lòng, anh biết rõ ánh mắt Tuấn không chỉ là quan tâm, mà còn ẩn chứa sự nghi ngờ và kiểm soát.

Bữa sáng diễn ra trong không khí căng thẳng. Bố mẹ Minh Hạ cố gắng tạo bầu không khí bình thường, nhưng những ánh mắt đầy dò xét, những câu hỏi gián tiếp về công việc, tình cảm và kế hoạch tương lai khiến Minh Hạ cảm thấy áp lực nặng nề.

“Con đã nghĩ đến chuyện định cư lâu dài ở thành phố chưa, Hạ?” Bố anh hỏi, giọng vừa cứng rắn vừa lo lắng.

“Dạ, con sẽ sắp xếp công việc trước đã, bố. Mọi thứ đều có kế hoạch,” Minh Hạ trả lời, giọng cố gắng điềm tĩnh. Nhưng trong lòng, anh biết mọi kế hoạch đều bị đảo lộn bởi sự xuất hiện của Diệp.

Minh Tuấn không nói gì, nhưng ánh mắt anh không rời Minh Hạ. Khoảnh khắc ấy, Minh Hạ nhận ra: áp lực không chỉ đến từ bố mẹ, mà còn từ chính anh trai – người đang đứng giữa tình cảm, lý trí và trách nhiệm gia đình.

Sau bữa sáng, mẹ anh gọi Minh Hạ vào phòng riêng. Bà ngồi xuống, ánh mắt vừa dịu dàng vừa nghiêm nghị.

“Hạ à… mẹ biết con vẫn còn tình cảm với Diệp. Nhưng em ấy… giờ đã là vợ của Tuấn, và con cũng là con trai của gia đình này. Mẹ hy vọng con hiểu… mọi chuyện đều có giới hạn,” mẹ anh nói, giọng đầy lo lắng.

Minh Hạ im lặng, nhìn mẹ, cảm giác vừa tội lỗi vừa bức bối. Anh biết rõ rằng, tình cảm dành cho Diệp là thật, nhưng đạo lý, trách nhiệm gia đình và ranh giới xã hội đang đè nặng lên vai anh.

“Con hiểu, mẹ… nhưng… con không thể làm gì khác với trái tim mình,” Minh Hạ thổ lộ, giọng run nhẹ. Trong lòng, anh vừa đau đớn vừa dằn vặt, bởi không ai có thể hiểu được cảm giác bị giằng xé giữa tình yêu, dục vọng và trách nhiệm.

Buổi trưa, Minh Hạ xuống phòng khách, nơi Diệp đang ngồi đọc sách. Ánh mắt cô nhìn anh, vừa dịu dàng vừa cảnh giác. Khoảng cách giữa họ vẫn tồn tại, nhưng không ai nói lời nào, chỉ là những ánh nhìn trộm lén, những nụ cười nhẹ, như vừa chạm vào lửa nhưng không dám lao vào.

“Em… ổn chứ?” Minh Hạ hỏi, giọng khẽ run.

“Ừ, em ổn… chỉ là… hơi mệt,” Diệp đáp, cố giữ bình tĩnh. Nhưng cả hai đều biết rằng, cảm giác bồn chồn và khao khát vẫn âm ỉ trong lòng, như một ngọn lửa chưa bao giờ tắt.

Chiều đến, bố Minh Hạ gọi cả gia đình họp mặt. Không khí trong phòng khách trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết. Bố mẹ, anh trai, và cả những người thân đều nhìn Minh Hạ với ánh mắt dò xét.

“Hạ, con phải hiểu rằng, gia đình luôn quan tâm đến em. Nhưng em cần ổn định, cần sống theo trách nhiệm,” bố anh nhấn mạnh, giọng nghiêm nghị.

“Con hiểu, bố. Con sẽ cố gắng,” Minh Hạ trả lời, giọng trầm nhưng đầy kiên quyết. Trong lòng, anh biết rằng, để sống trọn vẹn với trái tim, anh cần tìm cách cân bằng giữa tình cảm và trách nhiệm, nhưng áp lực gia đình khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.

Đêm đến, Minh Hạ nằm trên giường, nhìn trần nhà, cảm giác bức bối vẫn còn đó. Anh biết rằng, áp lực từ gia đình chỉ là bước đầu. Trái tim anh vẫn khao khát Diệp, ngọn lửa cũ vẫn âm ỉ cháy. Nếu không có sự kiềm chế, mọi thứ sẽ vượt ngoài kiểm soát, và anh sẽ phải đối diện với hậu quả khó lường.

Ngọc Diệp bước vào phòng anh, nhẹ nhàng khẽ gõ cửa. “Anh… có thể nói chuyện một chút không?” cô hỏi, giọng ngập ngừng. Minh Hạ gật đầu, ánh mắt đầy khao khát nhưng cũng tràn đầy sự kiềm chế.

Cô bước vào, đứng đối diện anh, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước chân. Không ai nói lời nào, chỉ có sự im lặng đầy căng thẳng, ánh mắt chạm nhau, và cảm giác ngột ngạt lan tỏa.

“Em… anh biết rằng, chúng ta phải giữ khoảng cách… nhưng…” Minh Hạ khẽ nói, giọng trầm như chứa cả nỗi nhớ và khát khao.

“Anh… em biết… nhưng… áp lực gia đình… và… anh Tuấn…” Diệp nói, giọng run rẩy, ánh mắt đầy mâu thuẫn. Cô biết, mỗi lời nói, mỗi cử chỉ đều có thể vượt ngoài giới hạn, nhưng tình cảm trong lòng cô chưa bao giờ nguôi ngoai.

Cả hai đứng lặng, nghe nhịp tim nhau. Ngọn lửa cũ vẫn âm ỉ, nhưng giờ đây, áp lực gia đình khiến họ càng khó thở, càng khao khát nhưng cũng càng sợ hãi.

Minh Hạ bước tới, khẽ chạm vai Diệp. “Em… đừng lo. Anh sẽ cố gắng cân bằng tất cả… để không làm tổn thương gia đình… và để bảo vệ em.”

Diệp nhắm mắt, cảm nhận cái chạm nhẹ, ấm áp nhưng chứa chan sự khao khát. Cô biết rằng, từ giờ trở đi, mọi bước đi của họ đều phải cẩn trọng. Ngọn lửa cũ đã bùng lên, nhưng áp lực từ gia đình là một bức tường vững chắc mà họ phải tìm cách vượt qua.

Buổi tối, Minh Hạ đi dạo một mình trên phố, nhìn ánh đèn vàng rực rỡ chiếu xuống con đường quen thuộc. Trong lòng anh, nỗi áp lực gia đình, trách nhiệm, tình cảm và dục vọng đan xen, khiến trái tim anh rối bời. Anh biết rằng, chỉ cần một phút lơ là, mọi thứ sẽ vượt ngoài kiểm soát. Nhưng đồng thời, anh cũng biết rằng, ngọn lửa cũ vẫn âm ỉ, dẫn dắt anh qua mọi thử thách phía trước.

Minh Hạ tự nhủ: “Dù khó khăn thế nào, anh cũng phải vượt qua áp lực… và giữ lấy cảm xúc thật sự của mình. Ngọn lửa cũ sẽ không bao giờ tắt, và anh sẽ học cách sống cùng nó.”

Và thế là, áp lực gia đình trở thành thử thách đầu tiên Minh Hạ phải đối diện – một thử thách vừa đè nặng, vừa thúc đẩy anh khám phá sâu hơn những cảm xúc bị kìm nén, và cũng là bước đầu mở ra những drama, tình yêu, và dục vọng sẽ bùng nổ trong những ngày tới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×