Sáng hôm sau, Trần Minh Hạ tỉnh dậy với cảm giác nặng nề trong lòng. Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang đều, nhưng anh không muốn mở mắt. Hình ảnh Ngọc Diệp hôm qua vẫn in đậm trong tâm trí: ánh mắt dịu dàng, mái tóc rủ xuống vai, đôi tay khẽ chạm vào tay anh. Khoảnh khắc ấy khiến trái tim anh nhói lên, vừa hạnh phúc vừa đau đớn.
Anh ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng đầu ngày len qua rèm, chiếu lên những bức tranh treo tường trong phòng – tất cả vẫn giữ nguyên như ngày anh rời đi. Nhưng trong lòng, Minh Hạ biết mọi thứ đã thay đổi. Không chỉ là thời gian, mà là chính anh, là Diệp, và cả mối quan hệ phức tạp với gia đình.
Ăn sáng trong căn bếp gia đình, Minh Hạ giữ im lặng, ánh mắt liên tục lướt nhìn Diệp. Cô bận rộn chuẩn bị món ăn, mái tóc dài buông lơi, những đường nét mềm mại khiến Minh Hạ không thể rời mắt. Nỗi nhớ nhung bùng lên dữ dội, khiến anh cảm thấy khó thở.
“Anh… Hạ, ăn đi, để sức khỏe tốt mới làm việc được,” Diệp nói, giọng dịu dàng nhưng đầy ẩn ý. Cô nhìn anh, nhưng cũng cố gắng giữ khoảng cách. Minh Hạ gật đầu, khẽ cười. “Ừ, cảm ơn em.” Nhưng trong ánh mắt, anh biết rõ: lý trí đã bị xao nhãng.
Những khoảnh khắc tưởng chừng bình thường lại trở thành nỗi cám dỗ. Minh Hạ nhớ những đêm họ từng lén lút gặp nhau, những lần chạm tay, những lời thì thầm trong bóng tối. Mỗi ký ức như một ngọn lửa âm ỉ, đốt cháy từng phần lý trí, từng cử chỉ, từng nhịp tim anh.
Sau bữa sáng, Minh Hạ bước lên ban công, hít một hơi thật sâu. Thành phố nhộn nhịp bên dưới, nhưng trong lòng anh, chỉ có Diệp. Anh nhớ lại lần cuối cùng họ gặp nhau trước khi anh rời đi, khi Diệp ôm chặt anh, đôi mắt đỏ hoe, đôi tay run rẩy. Anh vẫn cảm nhận được mùi hương trên tóc cô, cảm giác ấm áp, vừa thân quen vừa đau lòng.
Ký ức tràn về, Minh Hạ tự nhủ: “Ngọn lửa cũ… vẫn chưa tắt. Không thể nào tắt được.”
Đúng lúc đó, Diệp bước ra ban công, tay khẽ nắm lấy lan can. Cô nhìn ra xa, như tìm kiếm điều gì đó. Anh bước tới, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước chân. Không ai nói lời nào, chỉ có tiếng gió thổi qua mái tóc, tiếng lá xào xạc, và nhịp tim đập nhanh trong lồng ngực mỗi người.
“Anh… Hạ…” Diệp thốt, giọng khẽ run. Cô biết rõ rằng, chỉ cần một phút lơ là, mọi thứ sẽ vượt ngoài kiểm soát. Minh Hạ tiến đến, chậm rãi, ánh mắt dán chặt vào cô. “Diệp… em… anh vẫn nhớ tất cả… nhớ em rất nhiều,” giọng anh trầm ấm, chứa chan cả nỗi nhớ và khát khao.
Cô quay mặt đi, cố gắng bình tĩnh, nhưng ánh mắt lộ rõ sự bối rối. “Anh… anh đừng…” Câu nói chưa kịp dứt, Minh Hạ đã bước đến gần hơn, khoảng cách giữa họ chỉ còn một sải tay. Anh khẽ đưa tay, chạm vào lọn tóc rơi trước vai cô, cảm nhận sự mềm mại mà từng khiến trái tim anh tan chảy.
Diệp lùi lại một bước, nhưng không rút tay khỏi lan can. Khoảnh khắc ấy, ngọn lửa cũ bùng lên dữ dội. Cô biết, nếu buông lỏng lý trí, mọi thứ sẽ vượt ngoài kiểm soát, nhưng nỗi nhớ, nỗi khát khao dồn nén bao năm khiến cô không thể cưỡng lại.
“Em… anh biết chúng ta không thể, nhưng… anh không thể quên em,” Minh Hạ thốt, giọng nghẹn ngào. Cái nhìn đầy khao khát khiến Diệp run rẩy. Cô biết rằng, cảm xúc này là thật, nhưng lý trí, gia đình và trách nhiệm đang đè nặng.
Một giây… hai giây… cả hai đứng lặng, nghe nhịp tim nhau. Không gian như ngưng lại. Mọi ký ức, mọi xúc cảm, mọi cơn thèm khát bị dồn nén bỗng ùa về, làm trái tim họ dường như vỡ ra từng mảnh.
Diệp khẽ hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Anh… chúng ta… chỉ được… nhìn nhau thôi. Không được làm gì khác…” Giọng cô run run, như đang đấu tranh dữ dội với cảm xúc. Minh Hạ gật đầu, ánh mắt tràn đầy hiểu biết, nhưng trong lòng, ngọn lửa khao khát vẫn âm ỉ cháy.
Một phút lặng yên, Minh Hạ đưa tay nhẹ nhàng chạm vào vai Diệp, chỉ là một cái chạm nhẹ nhưng đủ khiến cô cảm nhận sự ấm áp, sự thèm khát mà cô đã kìm nén bấy lâu. Cô rùng mình, tim đập nhanh, nhưng vẫn không rút tay khỏi lan can, cố giữ ranh giới.
“Anh… Hạ… chúng ta phải dừng lại…” Diệp thì thầm, nhưng đôi mắt vẫn lấp lánh, vừa sợ vừa hứng thú. Minh Hạ mỉm cười nhẹ, cúi đầu, như nhấn mạnh sự kiềm chế nhưng vẫn đầy tình cảm. Anh biết, chỉ một khoảnh khắc nữa thôi, tất cả có thể vượt ngoài kiểm soát.
Cả hai đứng đó, đối diện nhau, ngọn lửa cũ âm ỉ, không thể dập tắt. Những ký ức, những nụ hôn lén lút, những lời thổ lộ trong bóng tối, từng cử chỉ vụng trộm – tất cả đều hiện về, khiến họ vừa hạnh phúc, vừa đau đớn.
Buổi trưa, Minh Hạ rời ban công, quay về phòng. Nhưng trong lòng, ngọn lửa không hề giảm. Anh biết, chỉ cần một cử chỉ nhỏ, một lời nói nhẹ, mọi thứ sẽ bùng nổ. Anh tự nhủ: “Ngọn lửa cũ… sẽ dẫn đường cho tất cả. Anh không thể tránh, và cũng không muốn tránh.”
Diệp ngồi lại bên cửa sổ, ánh nắng chiếu lên mái tóc, làm cô lóa mắt. Cô biết rằng, cuộc sống hiện tại đầy trách nhiệm và nghĩa vụ, nhưng cảm xúc, tình yêu, và dục vọng chưa từng rời bỏ. Ngọn lửa cũ vẫn âm ỉ, như lời nhắc nhở rằng họ chưa bao giờ quên nhau, chưa bao giờ rời xa.
Chiều xuống, Minh Hạ quyết định đi dạo một vòng thành phố, để xoa dịu cảm giác rối bời trong lòng. Nhưng dường như, mọi thứ xung quanh đều nhắc nhở anh về Diệp: từng con phố, từng quán cà phê, từng góc nhỏ họ từng ngồi – tất cả đều gợi nhớ. Anh biết rằng, ngọn lửa cũ không thể bị dập tắt chỉ bằng khoảng cách hay thời gian.
Đêm đến, Minh Hạ ngồi trên ban công phòng mình, ánh đèn vàng rực rỡ chiếu xuống thành phố. Anh nhìn xa xăm, tự nhủ: “Ngọn lửa cũ… sẽ không bao giờ tắt. Chỉ là… cần thời gian để chúng ta học cách kiểm soát nó.” Nhưng trong sâu thẳm trái tim, anh biết rõ rằng, định mệnh đã gắn kết họ – và chỉ cần một phút lơ là, ngọn lửa ấy sẽ bùng cháy, không ai có thể ngăn cản.
Và thế là, ngọn lửa cũ đã được thắp lại, âm ỉ cháy trong tim Minh Hạ và Diệp. Nó sẽ dẫn dắt họ qua bao cạm bẫy, bao thử thách, và cũng chính là nguồn cội cho những giây phút khao khát, tình yêu, và dục vọng không thể chối bỏ trong tương lai.