khi trái tim không ngừng muốn

Chương 8: Cám dỗ ngọt ngào


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh hoàng hôn cuối chiều chiếu qua khung cửa sổ phòng Diệp, tạo nên những vệt sáng vàng nhạt trên sàn gỗ. Diệp đứng bên cửa sổ, nhắm mắt, hít thật sâu để kìm nén cảm xúc vừa được dâng lên sau cuộc nói chuyện hôm qua với Minh Hạ về bí mật gia đình. Ngọn lửa cũ vẫn âm ỉ trong lòng, nhưng giờ đây kèm theo sự cảnh giác và lo âu.

Điện thoại rung lên, Minh Hạ gọi cho cô. Giọng anh trầm ấm, vừa dịu dàng vừa chứa chan khao khát:

“Diệp… tối nay anh muốn gặp em. Chỉ chúng ta, ở nơi yên tĩnh…”

Diệp nuốt nước bọt, cảm giác vừa hồi hộp vừa lo sợ: một phần muốn gặp, một phần sợ dục vọng và cảm xúc bùng lên vượt ngoài kiểm soát. Cô khẽ gật đầu qua điện thoại:

“Được… nơi cũ, anh nhé.”

Minh Hạ lái xe đến quán cà phê nhỏ quen thuộc, nơi họ từng gặp nhau nhiều lần. Không gian yên tĩnh, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên bàn ghế gỗ, tạo cảm giác ấm cúng nhưng đầy ẩn ý. Anh bước vào, ánh mắt lướt tìm Diệp. Cô đang ngồi một mình, mái tóc dài rủ xuống vai, ánh mắt vừa dịu dàng vừa cảnh giác.

“Anh… đến rồi sao?” Diệp hỏi, giọng run run, ánh mắt đầy mâu thuẫn.

“Anh không muốn để em chờ lâu,” Minh Hạ đáp, bước tới, ánh mắt không rời cô. Ngọn lửa cũ bùng lên, nhưng cả hai đều cố gắng kiềm chế, biết rằng bất cứ sai lầm nhỏ nào cũng sẽ dẫn đến hậu quả khó lường.

Họ ngồi xuống, nói chuyện về những việc nhỏ nhặt trong ngày, nhưng trong từng cử chỉ, từng ánh mắt, từng nụ cười đều chứa chan khao khát. Minh Hạ khẽ chạm tay Diệp khi đưa tách cà phê, cái chạm nhẹ nhưng đủ khiến cô run rẩy. Ngọn lửa cũ bùng lên dữ dội, nhưng vẫn bị kiểm soát bởi lý trí và sự cảnh giác.

“Anh… Hạ… hôm nay em thấy tim mình đập mạnh quá…” Diệp thổ lộ, giọng run, ánh mắt nhìn thẳng vào anh.

“Anh biết… anh cũng vậy… nhưng chúng ta phải giữ khoảng cách,” Minh Hạ đáp, giọng trầm ấm. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô – một cử chỉ vừa ngọt ngào vừa kích thích.

Khoảnh khắc ấy, cả hai đều cảm nhận rõ ràng dục vọng bùng lên, nhưng đều cố gắng kiềm chế. Ngọn lửa cũ trong tim họ như một con sóng dữ dội, chực chờ vỡ ra.

Diệp cúi đầu, tay khẽ nắm ly cà phê. Cô biết rằng, chỉ cần một khoảnh khắc lơ là, mọi thứ sẽ vượt ngoài kiểm soát. Minh Hạ nhận ra sự lo lắng trong mắt cô, nên nhẹ nhàng nắm tay, ánh mắt dịu dàng:

“Đừng sợ, anh sẽ không làm gì quá giới hạn… nếu em không muốn.”

Cái chạm tay nhẹ nhưng chứa chan sự ấm áp và khao khát, khiến Diệp run rẩy, nhịp tim dồn dập. Ngọn lửa cũ đang âm ỉ bùng cháy, nhưng đồng thời cả hai đều biết rằng, họ phải cẩn trọng.

Sau vài phút yên lặng, Minh Hạ nói:

“Em có biết… anh đã tưởng tượng bao nhiêu lần về khoảnh khắc này, về việc được ở bên em, chạm vào em, nhưng vẫn không thể?”

Diệp ngẩng lên, ánh mắt lấp lánh nước mắt. “Em cũng vậy… mỗi lần nghĩ đến anh, tim em đập nhanh, và em không thể… kiểm soát…”

Họ nhìn nhau, im lặng một phút. Không gian xung quanh như ngưng lại. Ngọn lửa cũ đang dâng lên, như một lời nhắc nhở: dục vọng và tình cảm chưa bao giờ rời bỏ.

Minh Hạ nhẹ nhàng đưa tay lên, xoa mái tóc Diệp, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp. Cô rùng mình, nhắm mắt, tim đập mạnh. Chỉ một cái chạm đơn giản, nhưng đã đủ để kích thích mọi cảm xúc dồn nén bấy lâu.

“Anh… Hạ… em… sợ…” Diệp thì thầm, giọng run, nhưng nghiêng người về phía anh.

“Anh biết… nhưng đôi khi, không thể tránh khỏi. Ngọn lửa cũ đã sống lại, dẫn chúng ta đến gần nhau,” Minh Hạ đáp, cúi xuống, hôn nhẹ lên má cô.

Cảm giác vừa ngọt ngào vừa nguy hiểm khiến cả hai đều bối rối. Dục vọng và tình cảm bị dồn nén bao lâu nay giờ được thỏa mãn một phần, nhưng đồng thời cũng là lời cảnh báo: nếu lơ là, mọi thứ sẽ vượt ngoài kiểm soát.

Diệp đặt tay lên ngực Minh Hạ, cảm nhận nhịp tim dồn dập. “Anh… đừng… làm em… mất kiểm soát…”

Minh Hạ mỉm cười, ánh mắt đầy hiểu biết, và nói nhẹ: “Anh sẽ kiểm soát, nhưng không thể giấu được cảm xúc của mình. Chỉ cần em muốn, anh sẽ luôn ở bên em.”

Cả hai ngồi đó, im lặng nhưng ánh mắt liên tục trao nhau. Ngọn lửa cũ đang cháy rực rỡ, nhưng sự cảnh giác và lý trí vẫn hiện hữu. Họ biết rằng, mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt đều là một thử thách, một cám dỗ ngọt ngào không thể từ chối.

Khi ra về, Minh Hạ nắm tay Diệp lần cuối, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy khao khát: “Anh sẽ luôn bảo vệ em… và giữ lửa trong tim em sống mãi.”

Diệp gật đầu, nước mắt trào ra, vừa hạnh phúc vừa lo sợ: “Em tin anh… nhưng cám dỗ này… sẽ không dễ dàng vượt qua…”

Trên đường về, Minh Hạ lái xe chậm rãi, nghĩ về mọi khoảnh khắc tối nay. Ngọn lửa cũ, dục vọng, tình cảm, và những lời thổ lộ đầy ngọt ngào – tất cả như một liều thuốc kích thích, vừa hạnh phúc, vừa nguy hiểm. Anh biết rằng, từ giờ, mọi cuộc gặp, mọi ánh mắt, mọi cử chỉ đều sẽ là thử thách: giữa tình cảm, dục vọng, và áp lực gia đình.

Diệp trở về phòng, ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn vàng chiếu xuống phố. Cô cảm nhận rõ ràng nhịp tim mình dồn dập, và hiểu rằng, cám dỗ ngọt ngào này chỉ là bước đầu. Từ giờ, họ sẽ phải đối diện với mọi thử thách: gia đình, bí mật quá khứ, và dục vọng không thể che giấu.

Và thế là, cám dỗ ngọt ngào đã trở thành thử thách mới: vừa thỏa mãn tình cảm, vừa đẩy họ vào vòng xoáy của dục vọng và xung đột nội tâm, tạo nền tảng cho drama gay cấn trong các chương tiếp theo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×