Sáng hôm đó, không khí trong biệt thự của gia đình Trần trở nên ngột ngạt một cách lạ thường. Minh Hạ bước xuống phòng ăn, nhưng bữa sáng không còn yên bình như trước. Anh trai Minh Tuấn đã ngồi sẵn, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao.
“Anh muốn nói chuyện với em,” Tuấn mở lời, giọng trầm nhưng đầy nghiêm nghị.
Minh Hạ hít sâu, biết rằng mâu thuẫn giữa hai anh em không còn có thể giấu. “Anh muốn nói chuyện gì?”
Tuấn nhìn thẳng vào mắt Minh Hạ: “Về Diệp… em đã vượt quá giới hạn, và anh không thể im lặng nữa. Chúng ta là anh em, và em phải hiểu ranh giới của mình.”
Minh Hạ nắm chặt nắm tay, cố giữ bình tĩnh: “Anh Tuấn… anh biết… em chỉ là… không thể kiểm soát cảm xúc của mình. Nhưng em không muốn làm tổn thương ai cả.”
Tuấn bật lên một tiếng thở dài, ánh mắt vừa giận vừa lo: “Không làm tổn thương ai? Hạ, em nghĩ chỉ riêng em biết điều đó à? Em có biết mọi hành động của em đang khiến gia đình lo lắng và nghi ngờ không? Anh là anh trai em, và anh… không thể bỏ qua chuyện này.”
Minh Hạ cảm nhận rõ sự tức giận trong lời nói, nhưng cũng hiểu được nỗi lo của Tuấn. Ngọn lửa cũ vẫn cháy trong lòng, nhưng anh biết, mâu thuẫn này vừa là thử thách vừa là cơ hội để anh và Tuấn đối diện với cảm xúc thật.
“Anh Tuấn… em biết anh lo cho em, cho Diệp… nhưng em… em không thể phủ nhận cảm xúc của mình. Ngọn lửa cũ trong lòng em… không thể tắt.” Minh Hạ đáp, giọng trầm nhưng chứa chan quyết tâm.
Tuấn nhíu mày, giọng trầm: “Hạ… em phải hiểu rằng, mọi thứ đều có giới hạn. Tình cảm và dục vọng không thể vượt quá lý trí. Em không chỉ sống cho bản thân, mà còn cho gia đình. Anh không muốn nhìn em sa ngã.”
Minh Hạ lùi lại một bước, cảm giác đau nhói trong lòng. Anh biết rằng, từ giờ, mọi hành động, mọi suy nghĩ đều bị đặt dưới áp lực của mâu thuẫn anh em. Ngọn lửa cũ không chỉ là cảm xúc và dục vọng, mà còn là lý trí, trách nhiệm và tình cảm gia đình.
Sau bữa sáng căng thẳng, Minh Hạ rời biệt thự, lái xe đi dạo để xoa dịu tâm trạng. Anh nhớ lại từng khoảnh khắc với Diệp: nụ hôn nhẹ, cái chạm tay, ánh mắt ngọt ngào – tất cả vừa là niềm hạnh phúc vừa là cám dỗ nguy hiểm. Ngọn lửa cũ bùng lên mạnh mẽ, nhưng đồng thời áp lực từ Tuấn và gia đình đè nặng, khiến anh gần như mất kiểm soát.
Chiều hôm đó, Minh Hạ gặp Diệp tại quán cà phê nhỏ. Cả hai ngồi đối diện nhau, ánh mắt tràn đầy lo âu và khao khát.
“Anh… Hạ… hôm nay có chuyện gì? Anh trông mệt mỏi quá,” Diệp hỏi, giọng run run, ánh mắt lo lắng.
Minh Hạ thở dài, nắm tay cô: “Anh và Tuấn… có mâu thuẫn. Anh biết, em cũng sẽ lo lắng. Ngọn lửa cũ… đang khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn.”
Diệp nhẹ nhàng đặt tay lên tay Minh Hạ, nhắm mắt, cảm nhận nhịp tim anh: “Em biết… nhưng chúng ta phải giữ bình tĩnh. Dù có khó khăn thế nào, em sẽ luôn ở bên anh.”
Minh Hạ cảm nhận rõ sự ấm áp và tình cảm trong lời nói. Anh biết rằng, mâu thuẫn anh em chỉ là bước đầu, và để giữ được tình cảm, họ cần đối mặt với thử thách mà không làm tổn thương người thân.
Tối đến, Minh Hạ trở về nhà, Tuấn vẫn ngồi phòng khách, ánh mắt sắc lạnh nhưng chứa đầy lo lắng:
“Hạ… anh không muốn cấm đoán em, nhưng em phải hiểu rằng, nếu em tiếp tục như vậy, không chỉ gia đình sẽ lo lắng, mà cả Diệp cũng sẽ gặp rắc rối.”
Minh Hạ gật đầu, cúi đầu: “Anh Tuấn… anh yên tâm. Em sẽ kiềm chế, nhưng… cảm xúc và ngọn lửa cũ… không dễ dập tắt.”
Tuấn thở dài, nhưng ánh mắt dịu đi phần nào: “Anh hiểu… nhưng đừng để dục vọng và tình cảm dẫn lối em đi quá xa. Anh không muốn nhìn em hối hận.”
Minh Hạ nhìn anh trai, hiểu rõ tình cảm và lo lắng ẩn sau cơn giận. Mâu thuẫn anh em đã bộc lộ, nhưng cũng mở ra cơ hội để cả hai hiểu nhau hơn. Ngọn lửa cũ không chỉ là dục vọng, mà còn là tình cảm gia đình, trách nhiệm và sự trưởng thành.
Diệp ở phòng riêng, nhìn trần nhà, tự nhủ: “Ngọn lửa cũ… dục vọng… mâu thuẫn anh em… tất cả đều là thử thách. Em phải giữ bình tĩnh, nhưng cũng không thể từ bỏ cảm xúc thật của mình.”
Ngày hôm sau, Minh Hạ và Tuấn gặp nhau trong phòng làm việc, nói chuyện thẳng thắn hơn. Minh Hạ kể hết cảm xúc và lo lắng, Tuấn lắng nghe, ánh mắt dịu lại. Mâu thuẫn vẫn còn, nhưng cả hai bắt đầu hiểu nhau hơn. Ngọn lửa cũ trong tim Minh Hạ vẫn cháy, nhưng giờ đây đi kèm với trách nhiệm và sự cân nhắc.
Diệp và Minh Hạ hẹn gặp nhau vào buổi tối, nhưng cả hai đều hiểu rằng, mỗi lần gặp gỡ đều là một thử thách: giữa dục vọng, tình cảm và mâu thuẫn gia đình. Ngọn lửa cũ bùng cháy, nhưng đồng thời họ phải giữ bình tĩnh để không gây ra xung đột nghiêm trọng.
Trên đường về, Minh Hạ lái xe chậm rãi, nghĩ về tất cả: mâu thuẫn anh em, bí mật gia đình, cám dỗ ngọt ngào với Diệp. Anh biết rằng, từ giờ, mọi hành động, mọi quyết định đều phải thận trọng. Nhưng ngọn lửa cũ vẫn cháy rực, dẫn đường cho anh và Diệp vượt qua sóng gió phía trước.
Diệp nằm trong phòng, ánh mắt nhìn trần nhà, nhắm mắt cảm nhận nhịp tim mình. Cô biết rằng, mâu thuẫn giữa anh em sẽ là thử thách tiếp theo, nhưng tình cảm và dục vọng không thể bị che giấu. Ngọn lửa cũ vẫn cháy, nhưng đi kèm với sự cảnh giác, quyết tâm và tình yêu bền bỉ.
Đêm khuya, Minh Hạ đứng trên ban công, ánh mắt nhìn xa xăm. Anh biết rằng, mâu thuẫn anh em chỉ là bước đầu. Ngọn lửa cũ vẫn âm ỉ trong tim, nhưng từ giờ, họ phải đối diện với mọi thử thách: gia đình, bí mật quá khứ, dục vọng, và cả những cám dỗ ngọt ngào mà họ không thể tránh khỏi.