Lục Ngân Ngân đứng trước tấm kính lớn của phòng triển lãm, nơi ánh đèn rọi thẳng vào tác phẩm trung tâm của cô. Đó là một bức tranh sơn dầu khổ lớn, gam màu lạnh chủ đạo, khắc họa một cô gái đang ngồi cuộn mình trong góc, xung quanh là những chiếc lồng chim rỗng. Mỗi chiếc lồng đều có một cánh cửa mở toang, nhưng cô gái vẫn ở đó, dường như không thể hoặc không dám bước ra. Bức tranh có tên "Bên Trong".
"Ngân Ngân, em có chắc em muốn tổ chức triển lãm không?" Giọng nói của cô quản lý nghệ thuật, chị Mai, vang lên sau lưng. "Em biết đấy, triển lãm có nghĩa là em sẽ phải đối diện với rất nhiều người."
Ngân Ngân siết chặt ngón tay, móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay. Cô không quay lại, chỉ khẽ gật đầu. "Em... em biết."
Sự thật là cô không chắc chút nào. Hơn ai hết, cô hiểu rõ căn bệnh của mình. Chứng sợ xã hội đã bám lấy cô từ khi còn là một thiếu nữ. Mỗi khi đứng trước đám đông, tim cô lại đập mạnh như muốn vỡ tung, chân tay run rẩy, cổ họng nghẹn lại. Những lời nói, những ánh mắt của người khác như hàng nghìn mũi kim đâm vào cô.
Chị Mai thở dài, bước đến bên cạnh cô. "Bức tranh này thật sự rất tuyệt. Nó có chiều sâu và cảm xúc. Nhưng để nó được mọi người biết đến, chúng ta cần một bộ ảnh quảng bá thật ấn tượng. Một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp có thể nắm bắt được cái hồn trong tác phẩm của em."
Ngân Ngân quay đầu lại, ánh mắt né tránh. "Nhưng... em không quen làm việc với người lạ."
"Anh ta là một nhiếp ảnh gia rất tài năng. Anh ấy tên là Lâm Tuấn Kiệt. Anh ấy không phải là loại người hay nói nhiều, nên có lẽ em sẽ thấy thoải mái hơn. Em chỉ cần thả lỏng và làm những gì em muốn thôi."
Chị Mai cố gắng trấn an cô. Ngân Ngân biết chị chỉ muốn tốt cho mình. Suốt nhiều năm qua, chị Mai là một trong số ít người có thể vượt qua "bức tường vô hình" mà cô dựng lên để giao tiếp.
Đêm đó, Ngân Ngân không ngủ được. Cô lên mạng, tìm kiếm cái tên Lâm Tuấn Kiệt. Trang web cá nhân của anh ta hiện ra, tràn ngập những bức ảnh phong cảnh tuyệt đẹp, những công trình kiến trúc cổ kính. Tất cả đều rất tinh tế, góc chụp độc đáo, nhưng lại thiếu đi một thứ: cảm xúc. Ngay cả những bức ảnh chân dung cũng trống rỗng một cách kỳ lạ, như thể người trong ảnh chỉ là một vật thể vô tri.
"Một nhiếp ảnh gia không có cảm xúc," cô thì thầm. Điều này có thể là một lợi thế. Anh ta sẽ không ép cô phải cười, không yêu cầu cô diễn đạt những gì cô không thể.
Buổi hẹn gặp đầu tiên được sắp xếp tại studio của Lâm Tuấn Kiệt. Ngân Ngân mặc một chiếc váy rộng màu xám, mái tóc búi lỏng lẻo. Cô bước vào căn phòng tràn ngập ánh sáng tự nhiên. Mọi thứ đều tối giản, sạch sẽ, không một vật thừa thãi. Lâm Tuấn Kiệt đứng bên cửa sổ, dáng người cao gầy, mái tóc đen hơi dài phủ trán, che đi một phần ánh mắt. Anh mặc một chiếc áo thun đen và quần jeans, trông bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Anh ta không nhìn cô mà chỉ nói, giọng đều đều, không chút biểu cảm: "Cô Lục, tranh của cô đã được vận chuyển đến đây."
Ngân Ngân giật mình. "Vâng."
Anh ta quay lại, khuôn mặt anh tuấn nhưng đôi mắt trống rỗng. Lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt anh, Ngân Ngân có cảm giác như đang nhìn vào một bức tường đá lạnh lẽo. Không có sự hiếu kỳ, không có sự phán xét, cũng không có sự nhiệt tình. Anh ta chỉ đơn giản là đang làm công việc của mình.
"Chúng ta bắt đầu được chưa?" Lâm Tuấn Kiệt hỏi.
Ngân Ngân gật đầu, cố nén sự run rẩy trong lòng. "Được."
Buổi chụp ảnh đầu tiên diễn ra vụng về và đầy thất vọng. Ngân Ngân đứng trước bức tranh của mình, không biết phải tạo dáng thế nào. Cô muốn diễn tả nỗi cô đơn, sự giằng xé nội tâm, nhưng càng cố gắng, cô càng trở nên cứng nhắc.
Lâm Tuấn Kiệt đứng sau ống kính, không hề đưa ra một lời khuyên hay yêu cầu nào. Anh chỉ bấm máy liên tục, những tiếng "tách, tách" vang lên đều đặn trong căn phòng im lặng. "Hết giờ," anh nói. "Chúng ta sẽ làm lại vào ngày mai."
Ngân Ngân gần như bật khóc khi bước ra khỏi studio. Cô cảm thấy mình thật vô dụng, và nỗi sợ hãi lại dâng lên mạnh mẽ.
Hai ngày tiếp theo cũng không khá hơn. Lâm Tuấn Kiệt chỉ chụp ảnh, không có tương tác, không có biểu cảm. Anh ta không hề nói về cảm xúc, về câu chuyện của bức tranh, mà chỉ tập trung vào ánh sáng, góc độ, bố cục. Điều này khiến Ngân Ngân càng thêm hoảng loạn. Cô cảm thấy mình không được tôn trọng, như thể cô chỉ là một vật mẫu vô hồn.
Vào ngày thứ tư, Ngân Ngân quyết định từ bỏ. Cô gửi một tin nhắn cho chị Mai, nói rằng mình không thể tiếp tục.
Ngay sau đó, điện thoại cô reo lên. Là số của Lâm Tuấn Kiệt. Ngân Ngân do dự một lúc rồi bắt máy.
"Cô Lục," giọng anh ta vẫn đều đều. "Tôi nghĩ chúng ta đang đi sai hướng."
Ngân Ngân nghẹn lại. "Tôi... tôi xin lỗi. Có lẽ tôi không phù hợp để làm việc này."
"Không phải cô," anh ta nói. "Là tôi. Tôi không thể nắm bắt được cảm xúc của cô."
Ngân Ngân ngạc nhiên. "Anh... anh nói vậy là sao?"
"Tôi không có cảm xúc. Tôi không hiểu được sự đau khổ, sự cô đơn mà cô thể hiện. Tôi chỉ thấy hình ảnh. Và những hình ảnh đó trống rỗng."
Anh ta nói một cách thẳng thắn, không chút che giấu. Ngân Ngân cảm thấy bàng hoàng. Cô chưa từng gặp ai lại có thể nói về khiếm khuyết của mình một cách lạnh lùng và trung thực như vậy.
"Vậy... tại sao anh lại nhận công việc này?"
"Để hiểu," anh ta trả lời đơn giản. "Tôi muốn hiểu những gì tôi không có. Tôi muốn thử xem tôi có thể tìm thấy cảm xúc không."
"Vậy... anh muốn tôi giúp anh?"
"Tôi muốn cô giúp tôi. Và tôi nghĩ tôi cũng có thể giúp cô." Giọng anh ta trầm xuống. "Cô sợ giao tiếp bằng lời nói. Tôi cũng vậy. Chúng ta hãy thử một cách khác. Tôi sẽ không nói. Cô cũng không cần nói. Chúng ta sẽ giao tiếp bằng những bức thư viết tay."
Ngân Ngân im lặng, suy nghĩ. Đây là một đề nghị kỳ lạ, nhưng nó cũng gợi lên một chút tò mò trong cô. Một người đàn ông không có cảm xúc, lại muốn tìm kiếm chúng. Một cô gái sợ giao tiếp, lại muốn bày tỏ chúng.
"Tôi sẽ gửi cho cô một bức thư đầu tiên," anh ta nói. "Và cô có thể trả lời nếu cô muốn."
Cuộc gọi kết thúc. Ngân Ngân nhìn chằm chằm vào điện thoại. Cô biết mình đã gặp một người đặc biệt, một người không hoàn hảo giống như cô. Và có lẽ, đây là cơ hội để cả hai bước ra khỏi chiếc lồng của chính mình.