khiếm khuyết hoàn hảo

Chương 2: Đôi Mắt Rỗng Tuếch


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bức thư đầu tiên của Lâm Tuấn Kiệt đến vào sáng hôm sau. Nó được gửi qua một dịch vụ chuyển phát nhanh, đặt cẩn thận trong một phong bì giấy kraft màu nâu đơn giản. Ngân Ngân run rẩy mở ra. Bên trong là một tờ giấy trắng, chỉ có duy nhất một bức ảnh được dán vào chính giữa.

Đó là bức ảnh chụp một chiếc gương cũ kỹ, nứt vỡ. Ánh sáng chiếu vào làm nổi bật những đường nứt như mạng nhện trên bề mặt, nhưng kỳ lạ thay, chiếc gương không phản chiếu bất cứ hình ảnh nào. Nó chỉ đơn giản là một mặt phẳng tối mờ, hấp thụ ánh sáng và không trả lại gì.

Phía dưới bức ảnh, Lâm Tuấn Kiệt chỉ viết một dòng chữ ngắn gọn, nét chữ thẳng tắp, mạnh mẽ: "Đây là tôi."

Ngân Ngân ngồi lặng đi. Cô không cần lời giải thích nào khác. Anh ta đang nói về chính mình. Một con người nhìn thấy thế giới qua những mảnh vỡ, nhưng lại không thể phản chiếu lại bất kỳ cảm xúc nào. Đôi mắt anh ta rỗng tuếch, chính là bởi vì chiếc gương tâm hồn anh ta đã nứt vỡ.

Cô đặt bức thư xuống bàn, nhìn chằm chằm vào nó. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng: đó không phải là sự sợ hãi, mà là một chút đồng cảm, một chút tò mò. Anh ta không hề cố gắng che giấu khiếm khuyết của mình, mà lại phơi bày nó ra một cách trần trụi và chân thật đến vậy.

Ngân Ngân lấy một tờ giấy và cây bút chì, bắt đầu vẽ. Cô không viết thư, cô đáp lại bằng nghệ thuật của mình. Cô vẽ một cánh cổng sắt cũ kỹ, rỉ sét và bị khóa. Phía sau cánh cổng là một khu vườn đầy hoa hướng dương, rực rỡ và tràn đầy sức sống. Cô không vẽ mình ở bên trong hay bên ngoài cánh cổng, mà chỉ vẽ một chiếc chìa khóa nhỏ được treo trên một cành cây gần đó.

Cô dán bức vẽ vào một phong bì mới, gửi đi mà không có bất cứ lời chú thích nào.

Sự chờ đợi bắt đầu. Ngân Ngân dành cả ngày để nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng đầy bồn chồn. Chiều muộn, một gói hàng lại được giao đến. Lần này, bên trong là một hộp gỗ nhỏ. Cô cẩn thận mở ra, và thấy một chiếc la bàn cũ kỹ. Kim la bàn không chỉ về hướng Bắc, mà chỉ lung lay vô định.

Phía dưới chiếc la bàn là một mẩu giấy nhỏ: "Anh không biết nên đi về đâu."

Ngân Ngân không còn sợ hãi nữa. Cô thấy sự thẳng thắn của anh ta thật đáng kinh ngạc. Trong một thế giới nơi ai cũng cố gắng tỏ ra hoàn hảo, một người như Lâm Tuấn Kiệt lại dám phơi bày sự lạc lối của mình.

Cô lấy một viên đất sét, nặn thành hình một bàn tay. Bàn tay đó không phải là của cô hay của anh, nó chỉ là một bàn tay đơn thuần, đang cố gắng nắm lấy một sợi chỉ mỏng manh. Cô gói lại và gửi đi.

Cuộc đối thoại không lời của họ tiếp tục.

Một ngày, anh gửi cho cô một chiếc lá khô. Bức thư đi kèm: "Anh không thể cảm nhận được những thay đổi của mùa."

Ngân Ngân đáp lại bằng một bức tranh thủy mặc. Một cành cây trụi lá trong một cơn bão tuyết, nhưng trên cành cây lại có một nụ mầm nhỏ, xanh tươi.

Một ngày khác, anh gửi cho cô một mảnh thủy tinh vỡ từ một chiếc đèn lồng. Bức thư: "Ánh sáng không thể ở lại với anh."

Ngân Ngân đáp lại bằng một bức tranh sơn dầu, vẽ một ngôi nhà nhỏ với ánh đèn ấm áp hắt ra từ cửa sổ. Cô không vẽ cửa chính, mà chỉ vẽ một lối đi mòn dẫn đến đó.

Mỗi món quà, mỗi bức thư của anh đều là một mảnh ghép của sự trống rỗng, của những khiếm khuyết trong tâm hồn. Ngân Ngân không sợ hãi nữa. Cô cảm thấy mình đang được thấu hiểu. Những bức tranh, những món đồ cô gửi lại cũng chính là cô: một người đang khao khát kết nối, khao khát được chữa lành.

Họ đã có một cuộc nói chuyện mà không cần bất cứ lời nói nào.

Mấy ngày sau, Lâm Tuấn Kiệt gọi điện cho cô. Giọng anh ta vẫn đều đều, nhưng Ngân Ngân nghe thấy một sự khác biệt nhỏ, một chút gì đó đã thay đổi.

"Ngày mai," anh nói. "Chúng ta sẽ chụp ảnh. Lần này, hãy thử giao tiếp bằng mắt."

Ngân Ngân im lặng. Lời đề nghị của anh ta thật đột ngột, nhưng cô không còn muốn từ chối nữa.

"Anh... anh đã hiểu những gì em muốn nói chưa?" Cô hỏi.

"Chưa," anh đáp. "Nhưng tôi đã thấy. Tôi đã nhìn thấy cánh cổng và chiếc chìa khóa. Tôi đã thấy bàn tay đang cố gắng nắm lấy. Tôi thấy ánh sáng đang chờ đợi."

Lục Ngân Ngân ngỡ ngàng. Anh ta không hiểu được cảm xúc, nhưng anh ta đã nhìn thấy những biểu tượng mà cô dùng để thể hiện nó. Đó là một cách kết nối hoàn toàn mới mẻ.

"Được," cô nói khẽ. "Em sẽ đến."

Ngày hôm sau, khi Ngân Ngân bước vào studio, Lâm Tuấn Kiệt đã đứng chờ cô. Lần này, anh không đứng nép vào góc. Anh cầm máy ảnh, đứng thẳng, và nhìn thẳng vào cô. Đôi mắt anh vẫn trống rỗng, nhưng Ngân Ngân cảm thấy nó không còn lạnh lẽo như trước.

"Hôm nay," anh nói, giọng đều đều. "Hãy nhìn vào ống kính, như thể nó là chiếc chìa khóa của cô."

Ngân Ngân nhìn vào ống kính máy ảnh, tưởng tượng nó là một lối thoát. Cô cảm thấy nỗi sợ hãi giảm đi. Cô không cần phải đối diện với người khác, mà chỉ cần đối diện với chính mình, với những gì cô muốn vượt qua.

"Hãy nghĩ đến những bức tranh của cô," anh tiếp tục. "Nghĩ đến những con chim đã bay ra khỏi lồng."

Ngân Ngân hít một hơi thật sâu. Cô nhớ lại những bức tranh của mình, những tác phẩm chất chứa nỗi đau và sự cô đơn. Nhưng cô cũng nhớ đến những món đồ mà Lâm Tuấn Kiệt đã gửi cho cô, và những gì cô đã đáp lại.

Cô nhắm mắt lại. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh một cánh cổng đang mở ra, một bàn tay đang nắm lấy một sợi chỉ, và một ngôi nhà ngập tràn ánh sáng.

"Được rồi," Lâm Tuấn Kiệt nói, giọng anh có một chút gì đó khác lạ. "Tôi đã tìm thấy nó."

Khi anh đưa máy ảnh xuống, lần đầu tiên, Ngân Ngân thấy một tia sáng lấp lánh trong đôi mắt anh. Rất mờ nhạt, nhưng nó ở đó.

"Bức ảnh này," anh nói. "Nó có linh hồn."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×