Cuộc gặp gỡ tại công viên đã trở thành một dấu mốc quan trọng. Ngân Ngân và Tuấn Kiệt bắt đầu dành nhiều thời gian hơn để khám phá thành phố, cùng nhau cảm nhận thế giới. Ngân Ngân không còn sợ hãi những nơi công cộng, vì cô biết có anh bên cạnh. Tuấn Kiệt không còn chỉ nhìn thế giới qua ống kính, anh đã bắt đầu "thấy" nó bằng cả trái tim.
Một buổi tối, họ đi dạo trên một con phố cổ. Ánh đèn đường mờ ảo, những chiếc lồng đèn lấp lánh treo trên cao. Ngân Ngân mỉm cười, một nụ cười thật sự, không chút gượng gạo. Nụ cười đó không chỉ xuất hiện trên môi, mà còn lấp lánh trong đôi mắt cô.
Tuấn Kiệt lặng lẽ lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh. Anh không dùng máy ảnh chuyên nghiệp, mà chỉ đơn giản là lưu lại khoảnh khắc đó.
"Anh đã chụp gì vậy?" Ngân Ngân hỏi.
Tuấn Kiệt đưa điện thoại cho cô xem. Đó là bức ảnh chụp nụ cười của cô. Anh chỉ vào bức ảnh, giọng anh không còn đều đều mà có một chút gì đó run rẩy. "Ánh sáng."
Ngân Ngân nhìn vào bức ảnh, rồi nhìn sang anh. "Ý anh là gì?"
"Anh đã sống trong bóng tối quá lâu," anh nói. "Anh đã nghĩ rằng cuộc đời anh sẽ mãi mãi là một cuốn phim đen trắng. Nhưng khi em cười, anh thấy ánh sáng. Nó không phải là ánh sáng từ ngọn đèn, mà là một thứ ánh sáng khác. Nó ấm áp, nó lấp lánh... giống như ánh sáng của những vì sao."
Ngân Ngân xúc động. Cô biết, anh đang nói về cảm xúc. Anh đang cảm nhận được niềm vui, sự ấm áp từ nụ cười của cô. Anh không thể đặt tên cho nó, nhưng anh đã "thấy" nó.
"Đó là niềm vui," cô nói khẽ, nắm lấy tay anh. "Và anh cũng vậy. Anh cũng mang đến ánh sáng cho em."
Họ đi bộ thêm một lúc, rồi ngồi xuống một chiếc ghế đá. Cả hai đều im lặng, nhưng không còn là sự im lặng của hai người xa lạ. Đó là sự im lặng của hai tâm hồn đã tìm thấy nhau.
"Ngân Ngân," Tuấn Kiệt khẽ gọi. "Có một điều anh muốn nói với em."
Ngân Ngân quay sang.
"Từ khi gặp em, anh đã học được rất nhiều thứ. Anh đã học được cách nhìn thế giới bằng cả trái tim. Anh đã học được cách cảm nhận. Và anh đã học được cách yêu thương."
Tim Ngân Ngân đập mạnh. Cô không dám tin vào những gì mình nghe thấy.
"Có thể anh không hoàn hảo," anh tiếp tục, "và em cũng vậy. Nhưng anh tin rằng, khi chúng ta ở bên nhau, chúng ta sẽ trở nên hoàn thiện. Khiếm khuyết của em không phải là một gánh nặng, mà là một phần của em, một phần mà anh yêu thương. Và anh mong rằng, anh cũng có thể là một phần của em."
Ngân Ngân nhìn vào đôi mắt anh, không còn là đôi mắt rỗng tuếch của ngày đầu tiên. Nó đã có một chút gì đó lấp lánh, một chút gì đó ấm áp. Cô biết, anh không chỉ nói bằng lời, mà còn nói bằng cả trái tim.
"Vâng," cô đáp. "Em cũng tin như vậy."
Tuấn Kiệt nắm lấy tay cô, siết chặt. "Vậy thì, hãy ở bên anh. Hãy cùng anh viết tiếp câu chuyện của chúng ta."
Ngân Ngân mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ. "Vâng, em đồng ý."
Họ ngồi đó, dưới ánh đèn đường mờ ảo, và thế giới xung quanh dường như biến mất. Chỉ còn lại hai người, hai tâm hồn không hoàn hảo, đang cùng nhau viết nên một câu chuyện tình yêu đầy những khiếm khuyết, nhưng lại rất thật.