khiếm khuyết hoàn hảo

Chương 7: Ranh Giới Giao Tiếp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi nói chuyện về "tình yêu bị đóng băng," Tuấn Kiệt bắt đầu tìm đến Ngân Ngân thường xuyên hơn. Anh không còn chỉ gửi ảnh, mà dành thời gian ngồi bên cô, im lặng, quan sát. Ngân Ngân vẫn tiếp tục vẽ, nhưng cô cảm thấy một sự khác biệt lớn. Cô không còn sợ hãi ánh mắt anh. Thay vào đó, cô cảm nhận được sự hiện diện của anh, một sự hiện diện tĩnh lặng nhưng đầy ấm áp.

Một buổi chiều, khi Ngân Ngân đang vẽ một bức tranh phong cảnh, Tuấn Kiệt bất ngờ lên tiếng.

"Tại sao em lại vẽ bầu trời màu xám?" anh hỏi.

Ngân Ngân giật mình, đặt cọ xuống. "Vì... em thích màu xám."

"Nó có ý nghĩa gì không?" anh hỏi tiếp.

Ngân Ngân im lặng một lúc. "Màu xám không phải là màu của nỗi buồn, cũng không phải là màu của niềm vui. Nó là màu của sự cân bằng. Giống như cuộc sống, không phải lúc nào cũng rực rỡ, nhưng cũng không phải lúc nào cũng ảm đạm."

Tuấn Kiệt nhìn chằm chằm vào bức tranh. "Anh hiểu rồi," anh nói khẽ.

Đó là lần đầu tiên họ có một cuộc trò chuyện thực sự. Không phải những câu hỏi hay trả lời về cảm xúc, mà là về một điều gì đó cụ thể, một điều gì đó mà cả hai đều có thể thấy.

Một tuần sau, Tuấn Kiệt lại hẹn gặp Ngân Ngân ở quán cà phê quen thuộc. Lần này, anh mang theo một chiếc máy ảnh, nhưng không phải để chụp ảnh.

"Anh muốn nói chuyện với em," anh nói, giọng đều đều. "Nhưng anh không biết phải nói gì."

Ngân Ngân mỉm cười. "Vậy thì, chúng ta hãy nói về một điều gì đó. Bất cứ điều gì."

"Anh... đã tìm hiểu về cảm xúc," anh nói. "Anh đọc sách, xem phim. Anh thấy họ khóc, cười, giận dữ... Nhưng anh không thể hiểu được cảm giác đó."

"Anh không cần phải hiểu," Ngân Ngân đáp. "Anh chỉ cần cảm nhận. Cảm xúc không phải là một bài toán. Nó là một trải nghiệm."

Tuấn Kiệt nhìn vào đôi mắt cô. "Làm sao để cảm nhận?"

"Hãy thử," Ngân Ngân nói, nắm lấy tay anh. "Hãy nhắm mắt lại. Cảm nhận bàn tay em. Anh thấy gì?"

Tuấn Kiệt nhắm mắt lại. Anh cảm nhận sự mềm mại, sự ấm áp của bàn tay cô.

"Em đang... run," anh nói.

Ngân Ngân ngạc nhiên. "Sao anh biết?"

"Anh không biết," anh đáp. "Anh chỉ thấy nó."

"Đó là cảm xúc," Ngân Ngân nói. "Đó là sự lo lắng. Em đang lo lắng. Nhưng em vẫn muốn ở đây."

Tuấn Kiệt mở mắt. "Anh đã thấy nó. Lần đầu tiên, anh đã thấy nó."

Ngân Ngân cảm thấy tim mình đập mạnh. Anh đã không chỉ nhìn thấy mà còn cảm nhận được sự lo lắng của cô. Anh không phán xét, anh chỉ đơn giản là thừa nhận nó.

"Chúng ta hãy đi đâu đó," Tuấn Kiệt nói. "Một nơi nào đó mà chúng ta có thể cảm nhận được điều gì đó."

Họ đi đến một công viên. Tuấn Kiệt yêu cầu Ngân Ngân nhắm mắt lại, rồi đưa cô đến một nơi.

"Em hãy mở mắt ra," anh nói.

Ngân Ngân mở mắt. Trước mặt cô là một chiếc cầu nhỏ bắc qua một con suối. Bên dưới, những chiếc lá vàng rơi lững lờ.

"Anh thấy sự bình yên," anh nói.

Ngân Ngân mỉm cười. "Em cũng thấy vậy."

Họ đứng đó, im lặng. Họ không cần nói. Họ chỉ cần ở bên nhau, cùng nhau cảm nhận sự bình yên của khoảnh khắc.

Và trong khoảnh khắc đó, Ngân Ngân biết, bức tường vô hình của cô đã không còn nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×