Bầu trời buổi sáng hôm ấy trong suốt như gương. Ánh nắng hắt lên tấm kính của tòa cao ốc Lục Thị khiến nó trông như một khối băng lạnh khổng lồ, vươn thẳng giữa trung tâm thành phố.
Thẩm Nhiễm đứng trước sảnh, hai tay nắm chặt tập hồ sơ. Cô được gọi đến phỏng vấn vị trí thư ký riêng cho tổng giám đốc — một vị trí mà hàng chục người trong giới săn việc mơ ước.
Cô mặc chiếc sơ mi trắng, váy bút chì đen, mái tóc búi gọn gàng. Trông cô bình tĩnh, nhưng lòng lại gợn sóng. Không phải vì sợ, mà là linh cảm rằng hôm nay, mọi thứ sẽ thay đổi.
Thang máy mở ra, người phụ trách nhân sự cúi đầu nói nhỏ:
— Tầng 47, phòng tổng giám đốc. Chúc cô may mắn.
Cánh cửa phòng kính mở ra, Thẩm Nhiễm khẽ hít sâu.
Không gian bên trong lạnh đến mức có thể nghe thấy tiếng đồng hồ treo tường kêu “tích tắc”. Mùi gỗ sồi trộn với hương bạc hà nhè nhẹ khiến cô cảm giác như đang bước vào lãnh địa riêng của ai đó.
Sau chiếc bàn dài bằng kính là một người đàn ông đang ngồi, cúi đầu xem tài liệu.
Anh ta không ngẩng lên, giọng trầm mà khàn nhẹ:
— Cô là Thẩm Nhiễm?
— Vâng.
Một tiếng “vâng” rất nhỏ, nhưng vang rõ trong căn phòng tĩnh lặng.
Người đàn ông ngẩng đầu.
Ánh nhìn đầu tiên khiến cô đứng lặng.
Lục Dạ Hàn — vị tổng giám đốc trẻ nhất trong lịch sử tập đoàn, ba mươi hai tuổi, ánh mắt sâu như bóng tối, gương mặt không biểu cảm. Chỉ một cái liếc, đã khiến người đối diện cảm giác như bị nhìn thấu tận xương tủy.
Anh ra hiệu:
— Ngồi đi.
Cô đặt hồ sơ lên bàn, ngồi xuống ghế đối diện.
Anh lật từng trang, giọng điềm tĩnh:
— Tốt nghiệp loại giỏi, có ba năm kinh nghiệm làm trợ lý điều hành. Tại sao rời công ty cũ?
— Vì cấp trên cũ… quá thân thiện, tôi không thích kiểu đó.
Anh ngẩng lên, khóe môi khẽ cong, nhưng không cười.
— Cô sợ bị người khác “thân thiện” sao?
— Tôi chỉ muốn giữ ranh giới trong công việc, thưa ngài.
Lục Dạ Hàn gật nhẹ, đặt tập hồ sơ xuống. Anh chống tay lên cằm, ánh mắt dừng ở nơi cổ áo cô, nơi có một giọt mồ hôi nhỏ lăn xuống.
— Tôi có vài câu hỏi khác, không nằm trong quy trình phỏng vấn.
Thẩm Nhiễm thoáng sững người.
— Vâng… ngài cứ hỏi.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói như cắt lạnh:
— Nếu phải làm việc ngoài giờ, kể cả khuya, cô có vấn đề gì không?
— Không, thưa ngài.
— Nếu có việc cần giữ tuyệt đối bí mật, cô có thể đảm bảo?
— Có thể.
Anh nghiêng đầu, ánh mắt trượt nhẹ xuống đôi tay cô đang siết chặt.
— Còn nếu công việc yêu cầu cô phải... nghe theo tôi vô điều kiện?
Câu hỏi cuối cùng khiến cô khựng lại.
Phòng kính im phăng phắc. Tiếng máy lạnh chạy rì rì.
Thẩm Nhiễm cảm thấy ánh mắt anh như sợi dây vô hình quấn quanh cổ, siết dần. Nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh, đáp khẽ:
— Nếu nằm trong phạm vi công việc, tôi sẽ không từ chối.
Một thoáng, môi anh nhếch nhẹ, như vừa nghe được điều gì thú vị.
— Phạm vi công việc… tôi thích cách cô định nghĩa.
Anh đứng dậy. Dáng người cao, vai rộng, bóng anh phủ lên người cô. Anh bước chậm rãi quanh bàn, dừng lại sau lưng cô.
Mùi hương bạc hà càng rõ.
— Cô có biết vì sao vị trí này đã để trống hơn ba tháng mà tôi vẫn chưa tuyển ai không?
Thẩm Nhiễm lắc đầu.
Giọng anh trầm xuống, như một lời thì thầm:
— Vì tôi không tin ai có thể giữ miệng.
Anh cúi xuống gần sát tai cô, hơi thở ấm nóng lướt qua da:
— Cô có giữ được bí mật không, Thẩm Nhiễm?
Cô cứng người, cổ họng khô khốc.
— Tôi… có thể.
— Tốt. — Anh rời khỏi, giọng trở lại lạnh lùng. — Từ mai bắt đầu đi làm.
Khi bước ra khỏi phòng, chân cô gần như mềm nhũn.
Cửa thang máy vừa đóng, cô mới dám thở mạnh.
Tim đập thình thịch như muốn vỡ tung. Không hiểu sao, cô có cảm giác như bị thẩm vấn, chứ không phải phỏng vấn.
Cô nhìn đồng hồ — buổi phỏng vấn chỉ kéo dài mười lăm phút, nhưng cô có cảm giác như đã trôi qua cả tiếng đồng hồ.
Chiều cùng ngày, khi trở về nhà, cô mở email, thấy tin nhắn từ phòng nhân sự:
“Xin chúc mừng, bạn đã trúng tuyển vị trí Thư ký Tổng giám đốc. Thời gian làm việc: từ 8:00 – 20:00, có thể linh hoạt theo yêu cầu của ngài Lục.”
Thẩm Nhiễm nhìn dòng chữ “linh hoạt theo yêu cầu” mà lòng thoáng lạnh.
Bên dưới có kèm ghi chú nhỏ:
“Tuyệt đối không sử dụng thang máy riêng tầng 48.”
Tầng 48.
Cô nhớ rõ khi sáng đi phỏng vấn, bảng thang máy chỉ hiển thị đến tầng 47.
Một tầng bị ẩn đi.
Hôm sau, cô bắt đầu công việc. Văn phòng tầng 47 sang trọng và tĩnh lặng, nhân viên ai nấy đều cúi đầu làm việc, không dám nói chuyện.
Lục Dạ Hàn ít xuất hiện, mỗi khi anh bước qua, cả không gian như bị đóng băng.
Buổi trưa, Thẩm Nhiễm đi pha cà phê. Khi quay lại, cô nghe hai đồng nghiệp nữ nói nhỏ ở góc hành lang:
— Cô có nghe chuyện tầng 48 không?
— Nghe nói là khu cấm. Ai lên đó mà không được phép là bị sa thải ngay.
— Có người bảo tối qua thấy đèn đỏ hắt ra từ khe cửa, như... phòng chụp ảnh, hoặc...
— Suỵt! Muốn chết à?
Cô khựng lại, tách cà phê suýt rơi.
Tầng 48 — khu cấm.
Ánh mắt anh hôm qua, giọng nói trầm thấp, lời hứa “giữ bí mật”… tất cả thoáng hiện trong đầu như chuỗi manh mối rời rạc.
Đêm đó, cô ở lại sắp xếp tài liệu. Lúc chuẩn bị về, thang máy riêng bất ngờ mở ra.
Số “48” nhấp nháy một cách kỳ lạ trên bảng điều khiển.
Thẩm Nhiễm đứng nhìn, tim đập loạn.
Không có ai, không tiếng người. Chỉ có ánh sáng đỏ mờ hắt ra từ khe thang máy.
Giọng nói trầm thấp vang lên ngay sau lưng, khiến cô giật bắn:
— Tôi đã dặn... đừng tò mò về những thứ không thuộc về cô.
Cô quay lại, ánh đèn phản chiếu vào mắt anh — sâu, lạnh, và tối đến mức không thấy đáy.
Lục Dạ Hàn đứng sát, một tay đút túi, một tay chặn lên tường bên cạnh cô.
Khoảng cách gần đến mức cô có thể cảm nhận hơi thở anh phả lên cổ.
Anh nói chậm, từng chữ như mệnh lệnh:
— Nhớ kỹ, Thẩm Nhiễm. Trong tòa nhà này… có những cánh cửa, cô không đủ tư cách để mở.
Cô nuốt khan, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:
— Tôi... xin lỗi, tôi không có ý—
— Tôi không cần lời xin lỗi. Tôi chỉ muốn biết... cô nghe lời tốt đến mức nào thôi.
Ánh mắt anh rời khỏi cô, dừng lại trên nút “48”. Một cái nhấn nhẹ, đèn tắt phụt.
Anh rời đi, để lại mùi bạc hà thoảng trong không khí.
Thẩm Nhiễm đứng lặng.
Cửa thang máy từ từ khép lại.
Trước khi nó đóng hẳn, cô kịp nhìn thấy phản chiếu trong gương kính — ánh sáng đỏ vẫn hắt lên, như một lời mời nguy hiểm…
Và cô biết, mình vừa bước chân vào thế giới của một người đàn ông không bình thường.