khoảng cách 0,5m

Chương 1: Bàn số 7


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiết đầu tiên của năm học mới, nắng xuyên qua khung cửa sổ, nghiêng nghiêng chiếu lên mặt bàn còn vương bụi phấn. Hàng cây phượng ngoài sân vẫn chưa kịp trút hết lá cũ, thi thoảng lại có cơn gió thoảng qua, mang theo chút hương ngai ngái của mưa và đất.

Tôi đặt chiếc cặp xuống bàn, nhìn quanh lớp học mới, lòng vừa háo hức vừa lo lắng. Năm lớp 10 – bắt đầu một giai đoạn hoàn toàn khác, một chặng đường mà người ta bảo là “đẹp nhất đời học sinh”.

“Khánh An, em ngồi bàn số 7, cạnh cửa sổ nhé.” – Giọng cô chủ nhiệm vang lên, nhẹ nhàng mà dứt khoát.

Tôi gật đầu, ôm tập sách đi về phía dãy bàn giữa lớp. Bàn số 7 nằm ở vị trí không xa, một chỗ ngồi vừa đủ ánh sáng, không quá nổi bật, cũng không bị khuất tầm nhìn. Tôi thích vị trí này — yên tĩnh, có thể nhìn ra khoảng trời xanh ngoài kia, đủ để thả hồn vào mây trắng khi giờ học trở nên dài lê thê.

Nhưng điều tôi không ngờ là… chỗ ngồi ấy đã có người.

Cậu ta ngồi gác tay lên bàn, đầu cúi xuống, ngủ ngon lành. Mái tóc đen rối bời, phần mái che gần nửa khuôn mặt. Tôi chỉ thấy được một phần sống mũi cao và hàng lông mi dài bất ngờ. Cả người toát ra cái gì đó vừa lười biếng, vừa… bất cần.

Tôi ho nhẹ:

— Bạn ơi, đây là chỗ của mình.

Cậu ta không nhúc nhích.

Tôi gõ nhẹ vào mặt bàn, vẫn không phản ứng.

Đến khi cô giáo gọi to:

— Hoàng Minh! Em dậy đi, bạn cùng bàn đến rồi kìa!

Cậu ta mới chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt nâu nhạt nhìn tôi mấy giây, giọng khàn khàn vì ngủ:

— À… chào cậu. Ngồi đi.

Rồi lại cúi đầu xuống, tiếp tục ngủ.

Tôi đứng ngẩn ra, cảm thấy vừa buồn cười vừa bực.

Ngồi xuống cạnh cậu ta, tôi cố giữ khoảng cách – ít nhất là 0,5 mét.

Lúc đó, tôi chưa biết rằng… 0,5 mét ấy sẽ trở thành khoảng cách không thể quên trong suốt những năm tháng sau này.

Tiết học bắt đầu. Tôi ghi chép cẩn thận, còn Hoàng Minh thì… vẫn ngủ.

Cô chủ nhiệm gọi đến tên cậu ba lần, cậu vẫn tỉnh bơ, chỉ ngẩng lên mỉm cười, nói:

— Dạ, em nghe ạ.

Rồi tiếp tục gục xuống.

Tôi thở dài. Lúc đó trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Mình thật xui khi phải ngồi cạnh người như thế.

Đến giờ ra chơi, tôi quay sang định nói một câu gì đó kiểu “Cậu nên chú ý nghe giảng đi”, nhưng khi bắt gặp ánh mắt cậu — ánh mắt vừa hờ hững vừa như có gì đó rất sâu — tôi lại im bặt.

Cậu cười nhẹ:

— Cậu học chăm thật đấy.

— Ừ, mình chỉ sợ không theo kịp chương trình mới.

— Chương trình nào cũng có thể ngủ gật thôi.

Tôi nhíu mày:

— Cậu chẳng lo gì à?

— Có chứ. Lo là không được ngủ đủ.

Tôi cứng họng, quay đi. Cậu ta bật cười khẽ, nụ cười khiến cả gương mặt bỗng trở nên sáng hơn, không còn vẻ uể oải ban đầu.

Ngày đầu tiên trôi qua như thế — một sự khởi đầu chẳng lấy gì làm dễ chịu.

Tối đó, tôi ghi vào nhật ký:

“Ngồi cạnh một kẻ lười học. Mình đoán là ba năm tới sẽ rất mệt mỏi.”

Tôi không biết rằng chính dòng chữ đó là khởi đầu cho hàng trăm trang nhật ký sau này, nơi mà cái tên Hoàng Minh lặp đi lặp lại như một thói quen.

Những ngày tiếp theo, tôi dần nhận ra Hoàng Minh không hẳn là người tệ.

Cậu ta không học giỏi, nhưng cực kỳ thông minh. Khi cô giáo hỏi câu gì khó, cả lớp im re, cậu lại trả lời đúng ngay lập tức – mà bằng giọng điệu tỉnh bơ đến khó chịu.

Cậu thích vẽ nguệch ngoạc lên vở, toàn những hình vớ vẩn: chiếc đàn guitar, ngôi sao, rồi những dòng chữ không rõ nghĩa.

Tôi từng nhìn thấy một dòng cậu viết bằng bút chì mờ:

“Đôi khi, chỉ cần nhắm mắt lại là thấy cả bầu trời.”

Tôi không hiểu, nhưng nhớ rất rõ.

Một buổi trưa, tôi đang chép bài thì cậu đưa tờ nháp sang:

“Nếu tớ ngủ gật, nhớ gọi dậy nhé.”

Tôi đáp lại bằng nét chữ tròn trịa:

“Nếu cậu đang mơ, tớ không muốn đánh thức.”

Cậu đọc, mỉm cười, rồi quay sang nhìn tôi lâu đến mức tôi phải cúi gằm xuống.

Từ đó, giữa tôi và Hoàng Minh có những cuộc đối thoại kỳ lạ — toàn qua giấy.

Không ai nói to, chỉ viết vài dòng, chuyền qua chuyền lại.

Lúc thì là:

“Cậu thích môn gì?”

“Văn. Còn cậu?”

“Ngủ.”

Hoặc:

“Tại sao cậu luôn nhìn ra cửa sổ?”

“Vì ở đó có tự do.”

Có lần, cậu viết:

“Cậu có tin vào duyên phận không?”

Tôi đáp:

“Nếu duyên phận mà tồn tại, chắc chắn nó bắt đầu bằng một chỗ ngồi.”

Cậu gấp tờ giấy lại, cười khẽ. Ánh mắt khi đó khiến tim tôi đập nhanh hơn bình thường — nhưng tôi không dám thừa nhận.

Tháng đầu tiên trôi qua, tôi nhận ra mỗi sáng bước vào lớp, việc đầu tiên tôi làm là nhìn xem Hoàng Minh đã đến chưa.

Khi cậu chưa tới, tôi cảm thấy bàn số 7 trống trải đến lạ.

Một hôm, cậu nghỉ học. Tôi không hiểu sao mình lại lo lắng. Cảm giác trống rỗng len vào từng tiết học.

Đến hôm sau, cậu trở lại, tay băng bó nhẹ.

Tôi hỏi:

— Cậu bị sao thế?

— Ngã xe. Không sao.

— Lần sau đi cẩn thận.

— Cậu lo cho tớ à?

Câu hỏi nhẹ tênh nhưng khiến tôi nghẹn lời. Tôi quay đi, giả vờ tập trung vào vở, nhưng tim đập loạn.

Thời gian cứ thế trôi, giữa chúng tôi vẫn là 0,5 mét khoảng cách – đủ gần để nghe tiếng thở, đủ xa để không thể nắm tay.

Tôi không dám tiến gần hơn, sợ rằng chỉ cần một bước thôi, mọi thứ sẽ vỡ tan.

Có những chiều tan học, nắng xiên qua cửa sổ, Hoàng Minh ngồi chống cằm nhìn ra xa, hỏi khẽ:

— Cậu có nghĩ rằng, sau này chúng ta sẽ nhớ những ngày này không?

Tôi cười:

— Có lẽ. Nhưng lúc đó, cậu sẽ quên mất tên mình thôi.

— Không đâu. Tên cậu… dễ nhớ lắm.

Tôi ngẩn người. Một câu nói tưởng chừng vô tình, lại khiến tôi nhớ mãi.

Cuối học kỳ, cô giáo chuyển chỗ vài học sinh. Tôi lo lắng, chỉ sợ bị tách khỏi bàn số 7.

May mắn thay, cô nói:

— Khánh An, em và Hoàng Minh ngồi học tốt, giữ nguyên chỗ nhé.

Hoàng Minh cười:

— Thấy chưa, duyên phận đấy.

Tôi đỏ mặt, vờ như không nghe thấy.

Ngày hôm đó, trời đổ mưa. Cả lớp về gần hết, chỉ còn tôi và Hoàng Minh ngồi lại vì quên mang áo mưa.

Cậu đột nhiên nói:

— Cậu có bao giờ thấy mưa giống như ký ức không?

Tôi hỏi:

— Nghĩa là sao?

— Càng muốn quên, nó càng rơi nhiều.

Tôi không đáp, chỉ nhìn những hạt mưa rơi ngoài hiên, lòng bỗng thấy yên ả lạ thường.

Rồi cậu đưa áo khoác của mình cho tôi, nói nhỏ:

— Mặc đi, kẻo ướt.

— Còn cậu?

— Tớ quen rồi.

Tôi ngẩn người. Một cử chỉ đơn giản thôi, nhưng lại khiến tim tôi ấm lên giữa mưa lạnh.

Tối hôm ấy, tôi lại mở nhật ký:

“Hoàng Minh không hẳn đáng ghét như mình tưởng. Cậu ấy lười biếng, nhưng tốt bụng. Lạnh lùng, nhưng biết quan tâm.

Có lẽ, mình đã sai khi nghĩ cậu chỉ là một người xa lạ.”

Tôi khép sổ lại, áp tay lên ngực. Tim vẫn đập nhanh, một nhịp khác thường.

Bên ngoài, mưa vẫn rơi tí tách, nhẹ như những cảm xúc đầu đời vừa mới chớm.

Sáng hôm sau, khi bước vào lớp, tôi thấy trên bàn có một tờ giấy nhỏ.

Nét chữ quen thuộc:

“Cảm ơn vì đã che cho tớ khỏi ướt hôm qua.

– Minh.”

Tôi khẽ mỉm cười, cất tờ giấy vào sổ nhật ký.

Không hiểu sao, chỉ một dòng chữ thôi mà khiến cả ngày hôm đó, tôi chẳng thể tập trung được gì.

Giữa bao người, giữa những ồn ào của tuổi trẻ, có đôi khi chỉ một ánh nhìn, một nụ cười, một tờ giấy chuyền tay… cũng đủ khiến người ta nhớ mãi.

Tôi chưa biết thứ cảm xúc này là gì – thích, hay chỉ là một chút rung động của tuổi mười sáu.

Chỉ biết rằng, kể từ ngày ngồi cùng bàn số 7, trong tim tôi đã có thêm một người – và giữa chúng tôi, tồn tại một khoảng cách 0,5 mét.

Một khoảng cách nhỏ đến mức tưởng có thể bước qua,

nhưng lại rộng đến mức… không ai dám thử.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×