khoảng cách 0,5m

Chương 2: Khi nắng chạm vai


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Có những buổi sáng, khi ánh nắng vừa len qua khung cửa sổ, tôi lại nhìn thấy Hoàng Minh đã ngồi sẵn ở bàn.

Không ngủ, không nói, chỉ im lặng nhìn ra ngoài trời.

Tôi chưa từng hỏi cậu đang nghĩ gì, cũng chưa từng biết rõ điều gì khiến một người trông vô tư đến vậy lại có thể im lặng lâu như thế.

Chúng tôi vẫn ngồi cạnh nhau, vẫn giữ khoảng cách 0,5 mét — vừa đủ để không chạm, nhưng cũng vừa đủ để cảm nhận hơi thở của người bên cạnh.

Hôm nay là buổi tổng kết tháng đầu tiên. Cô chủ nhiệm khen tôi là “học sinh gương mẫu”, còn Hoàng Minh thì bị nhắc “ngủ trong giờ quá nhiều”.

Cậu nghe xong chỉ cười:

— Ít nhất em vẫn nộp bài đầy đủ ạ.

Cô lắc đầu:

— Hoàng Minh, em thông minh nhưng lại quá cẩu thả. Em nên học Khánh An.

Cả lớp “ồ” lên, trêu chọc:

— Học luôn cả bạn bên cạnh đi Minh ơi!

Hoàng Minh nhìn tôi, nhếch môi cười:

— Ừ, em cũng nghĩ vậy.

Tôi đỏ mặt, vội cúi xuống, nghe tim mình đập nhanh.

Chẳng hiểu sao, chỉ một câu nói đùa cũng khiến tôi bối rối đến vậy.

Giờ ra chơi, cậu chống cằm nhìn tôi, giọng trầm nhưng nhẹ:

— Cậu có hay sợ bị chú ý không?

— Có chứ, ai mà thích bị cả lớp trêu.

— Nhưng nếu người ta trêu thật lòng thì sao?

Tôi ngước lên, bắt gặp ánh mắt cậu — sâu, lặng, nhưng ẩn chứa gì đó khiến tôi không dám nhìn lâu.

Tôi né tránh, cười khẽ:

— Tớ nghĩ chuyện đó không xảy ra đâu.

Cậu im lặng. Một lúc sau, cậu viết lên tờ giấy:

“Đừng vội tin vào điều mình nghĩ. Có những chuyện… chỉ cần một ánh nhìn là đủ bắt đầu.”

Tôi đọc, gấp tờ giấy lại, không trả lời. Nhưng suốt tiết học hôm đó, lòng tôi cứ rối bời.

Chiều tan học, Hoàng Minh đạp xe song song với tôi.

Đường từ trường về nhà dài, hai bên là hàng cây xà cừ già rụng lá.

Cậu quay sang hỏi:

— Nhà cậu ở hướng nào?

— Cuối đường này, rẽ trái.

— Tốt quá, tớ cũng cùng hướng.

Tôi hơi ngạc nhiên. Mỗi ngày, tôi đều thấy cậu đi hướng ngược lại.

Cậu cười:

— Hôm nay đổi gió.

Gió chiều thổi qua, mang theo mùi hoa sữa đầu mùa. Cả hai im lặng, chỉ còn tiếng bánh xe lăn trên mặt đường và tiếng tim đập trong lồng ngực tôi.

Tối về, tôi mở nhật ký.

“Hoàng Minh hôm nay khác lạ. Cậu ấy không ngủ, không nói linh tinh, chỉ im lặng — nhưng lại khiến mình thấy yên lòng.

Có những người, chỉ cần đi cạnh thôi, cũng đủ khiến mọi thứ trở nên dịu dàng.”

Tôi dừng bút, nhìn ra cửa sổ. Ngoài kia, trăng non treo lơ lửng giữa trời. Tôi mỉm cười mà không rõ lý do.

Ngày hôm sau, lớp tổ chức buổi dã ngoại ở ngoại ô.

Tôi vốn không thích ồn ào, nhưng vì cô giáo yêu cầu nên cũng tham gia.

Trên xe, mọi người nói cười rôm rả. Tôi ngồi cạnh cửa sổ, còn Hoàng Minh ngồi phía sau, dựa đầu vào ghế, đeo tai nghe.

Khi xe chạy qua cánh đồng, cậu khẽ tháo một bên tai nghe ra, đưa cho tôi:

— Nghe không? Bài này hay lắm.

Tôi ngần ngại, nhưng vẫn nhận lấy. Âm thanh vang lên — giai điệu nhẹ nhàng, trong trẻo, tiếng đàn guitar hòa cùng giọng hát nam trầm ấm.

“Khi nắng chạm vai em,

anh thấy mùa thu đã đến sớm hơn mọi khi...”

Cậu nói khẽ:

— Lần đầu nghe, tớ nghĩ đến cậu.

— Vì sao?

— Vì cậu giống nắng, nhưng tớ thì lại sợ nắng.

Tôi quay lại nhìn cậu, định hỏi, nhưng bắt gặp ánh mắt ấy — mơ hồ và có chút cô đơn.

Cả hai im lặng, chỉ còn tiếng nhạc vang lên giữa khoảng trời rực sáng.

Đến nơi, cả lớp chia nhóm chơi trò tìm kho báu. Tôi bị tách khỏi nhóm bạn, cuối cùng lại… đi chung với Hoàng Minh.

— Cậu có chắc là không bị lạc chứ? – Tôi hỏi khi chúng tôi đi vào con đường nhỏ giữa rừng.

— Nếu lạc, tớ sẽ chịu trách nhiệm tìm đường về.

— Tự tin nhỉ.

— Không, chỉ là… tớ không muốn cậu sợ.

Tôi bật cười. Giữa không gian xanh mướt, giọng cậu nghe nhẹ như gió.

Một lúc sau, chúng tôi dừng lại dưới gốc cây lớn. Cậu lấy từ trong túi ra một lon nước, đưa cho tôi.

— Uống đi, cậu mệt rồi.

— Sao cậu biết?

— Vì tớ cũng mệt.

Cả hai cùng ngồi xuống, im lặng nghe tiếng lá xào xạc.

Tôi nói:

— Cậu lúc nào cũng tỏ ra thờ ơ, nhưng hình như lại quan sát rất kỹ.

Cậu cười:

— Tớ không giỏi nói chuyện, chỉ giỏi nhìn thôi.

Khoảnh khắc đó, ánh nắng lọt qua tán cây, chiếu lên vai tôi. Cậu nghiêng đầu, khẽ nói:

— Khi nắng chạm vai cậu, tớ thấy… mọi thứ đều đáng để nhớ.

Tôi ngẩn ra, chưa kịp đáp, cậu đã đứng dậy đi tiếp, để lại tôi giữa rừng cây, tim đập hỗn loạn.

Chiều về, cả lớp đùa giỡn trên bãi cỏ. Hoàng Minh ngồi một góc, ôm đàn guitar, gảy vài hợp âm.

Tôi lại gần, hỏi nhỏ:

— Cậu biết chơi đàn à?

— Một chút thôi.

— Vậy đàn cho tớ nghe đi.

Cậu nhìn tôi, mỉm cười. Tiếng đàn vang lên — bản nhạc ban sáng.

Tôi ngồi yên, nghe giai điệu trôi qua từng nhịp. Khi bài hát kết thúc, cậu nói:

— Cậu có biết vì sao tớ thích bài này không?

— Vì nó hay?

— Vì nó buồn.

Tôi lặng người. Cậu ngước nhìn bầu trời, giọng nhỏ lại:

— Có những người, chỉ xuất hiện trong một khoảnh khắc, nhưng lại khiến ta nhớ cả đời.

Tôi không dám hỏi cậu đang nói về ai. Trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng muốn giữ im lặng — vì linh cảm rằng, đôi khi lời nói chỉ khiến những điều đẹp đẽ tan biến.

Trên đường về, xe đi chậm. Hoàng Minh lại ngồi phía sau, lần này không đeo tai nghe.

Cậu nghiêng người, hỏi khẽ:

— Cậu có nghĩ… mọi cuộc gặp gỡ đều có lý do không?

Tôi đáp:

— Có lẽ vậy.

— Vậy lý do để tớ gặp cậu là gì?

Tôi quay sang nhìn, nửa đùa nửa thật:

— Là để cậu ngừng ngủ trong giờ học.

Cậu cười, ánh mắt mềm như nắng:

— Còn tớ thì nghĩ, là để cậu biết rằng có người đang lặng lẽ nhìn cậu mỗi ngày.

Tôi không nói gì.

Chỉ cảm thấy tim mình như vừa bị nắng chạm vào — ấm áp, nhưng cũng rất mỏng manh.

Tối đó, tôi ngồi bên cửa sổ, viết vào nhật ký:

“Cậu ấy không giống ai cả. Có lúc im lặng đến mức khiến người ta tưởng cậu đang ở một thế giới khác.

Nhưng chỉ cần một ánh nhìn, một câu nói, là đủ khiến trái tim mình rối tung.

Nếu đây không phải là thích… thì là gì?”

Tôi ngẩng đầu, nhìn ánh trăng lấp lánh trên tán lá.

Khoảng cách 0,5 mét dường như đang thu hẹp lại – chậm rãi, không ai nhận ra, nhưng từng chút một… đủ để thay đổi cả bầu trời.

Sáng hôm sau, khi bước vào lớp, tôi thấy trên bàn có một mảnh giấy mới.

Nét chữ quen thuộc, nhưng lần này dài hơn:

“Tớ không giỏi nói,

nhưng nếu một ngày cậu thấy nắng rọi qua cửa sổ,

nhớ quay sang nhé,

vì có thể… tớ đang nhìn cậu.”

Tôi cầm tờ giấy thật lâu.

Rồi, khẽ đặt vào cuốn sổ nhật ký, ngay bên dưới dòng chữ hôm qua.

Lần đầu tiên, tôi nhận ra — có những thứ, dù chưa được nói ra, vẫn có thể khiến người ta mỉm cười suốt cả ngày.

Chiều hôm ấy, khi nắng chạm vai, tôi khẽ nhìn sang bên cạnh.

Hoàng Minh đang cúi đầu vẽ gì đó vào vở.

Cậu ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt tôi, mỉm cười.

Một nụ cười rất nhẹ, nhưng đủ khiến tôi tin rằng —

dù khoảng cách vẫn là 0,5 mét, thì trái tim hai người… đã không còn xa như trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×