Gió mùa đông năm ấy lạnh hơn mọi năm. Không phải vì thời tiết, mà vì giữa Minh Khang và Hạ Vy, một khoảng cách vô hình đã dần hình thành – rõ ràng, sắc lạnh, và đau đớn.
Từ sau buổi tranh cãi hôm trước, cả hai gần như không nói chuyện với nhau nữa. Cái bàn học từng là nơi vang lên tiếng bút chạm, tiếng cười khe khẽ, giờ chỉ còn tiếng giở giấy khô khốc.
Hạ Vy vẫn ngồi bên cạnh, cúi đầu viết. Mái tóc đen dài buông rơi một bên vai, che đi phần nào gương mặt. Minh Khang nhiều lần muốn mở miệng, nhưng những lời xin lỗi lại mắc nghẹn ở cổ. Cậu không biết phải nói gì, cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Từ nhỏ đến lớn, Minh Khang vốn là người kiêu ngạo. Không phải kiểu kiêu ngạo phô trương, mà là cái kiêu ngạo của một người luôn được tin tưởng, luôn là điểm tựa của người khác. Nhưng khi đối diện với Hạ Vy – cô gái khiến trái tim cậu rối loạn từng nhịp – thì sự tự tin ấy biến mất. Cậu sợ mình nói sai, sợ cô lại nhìn mình bằng ánh mắt lạnh nhạt ấy.
Hôm đó là tiết văn, cô chủ nhiệm bảo cả lớp chuẩn bị một bài luận nhỏ: “Nếu có điều gì khiến bạn hối hận nhất trong đời, đó sẽ là gì?”
Câu hỏi ấy khiến cả lớp im lặng một thoáng. Minh Khang nhìn ra cửa sổ, ánh nắng chiếu vào qua khung kính. Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh Hạ Vy, ngày đầu tiên bước vào lớp, với nụ cười dịu dàng, giọng nói nhỏ nhẹ:
“Chào cậu, tớ là Hạ Vy. Ngồi cùng bàn nhé?”
Cậu bật cười khẽ, nhưng rồi lòng lại chùng xuống.
Nếu có điều gì khiến cậu hối hận nhất, thì có lẽ là buổi chiều hôm đó – khi cậu buông ra câu nói khiến đôi mắt cô đỏ hoe.
“Cậu nghĩ tớ quan tâm cậu lắm sao, Hạ Vy? Đừng ảo tưởng nữa.”
Câu nói ấy như một nhát dao, chính cậu cũng không ngờ lại tàn nhẫn đến thế. Nhưng lúc ấy, cậu chỉ đang tức giận – vì nghe ai đó đồn rằng Hạ Vy thân thiết với Tuấn Anh, học sinh giỏi khối trên, người từng nhiều lần đứng cạnh cô ở thư viện.
Một chút ghen tuông mù quáng, một chút tự ái nam nhi, và thế là mọi thứ sụp đổ.
Giờ đây, khi ngồi cạnh cô mà khoảng cách như xa vạn dặm, Minh Khang mới hiểu: im lặng cũng có thể giết chết một mối quan hệ.
Buổi chiều tan học, trời đổ mưa.
Cả lớp vội vã rời đi, chỉ còn Hạ Vy ngồi lại sắp xếp tập vở. Minh Khang lưỡng lự nhìn cô, tay nắm chặt quai cặp. Cậu muốn nói “để tớ đưa cậu về”, nhưng cuối cùng lại bước đi.
Bên ngoài, mưa rơi nặng hạt. Cậu đi chậm lại, đứng dưới mái hiên, nhìn qua cửa sổ lớp học.
Hạ Vy vẫn ngồi đó, gương mặt nghiêng nghiêng, ánh đèn hắt lên tạo thành quầng sáng nhẹ quanh mái tóc. Cô cúi xuống lau khung bàn, lau từng vệt mực dính, động tác nhẹ nhàng, tỉ mỉ – như thể đang cố xóa đi thứ gì đó vô hình giữa hai người.
Bất giác, Minh Khang thấy cay nơi sống mũi.
Cậu rút điện thoại ra, nhắn một dòng ngắn:
“Về chưa? Tớ chờ ở cổng.”
Dòng tin hiện “Đã xem”, nhưng không có hồi âm.
Cậu đứng đợi đến khi sân trường gần như vắng hẳn, mưa cũng thưa dần, mới thấy Hạ Vy bước ra. Cô cầm ô, đi qua cậu mà không quay đầu lại.
Chỉ một thoáng ấy thôi, mà Minh Khang cảm thấy tim mình như rơi vào khoảng trống.
Vài ngày sau, lớp tổ chức buổi học nhóm. Trớ trêu thay, giáo viên lại xếp Minh Khang và Hạ Vy vào cùng nhóm, cùng làm bài thuyết trình.
“Các em quen nhau rồi mà, làm chung chắc dễ phối hợp hơn,” cô chủ nhiệm nói nhẹ nhàng, hoàn toàn không biết giữa hai người đang là chiến tuyến im lặng.
Hạ Vy gật đầu, không phản đối. Minh Khang cũng đành im lặng.
Buổi tối, cả nhóm hẹn làm việc ở thư viện trường. Mọi người trò chuyện vui vẻ, chỉ có hai người họ là yên lặng. Hạ Vy tập trung gõ máy tính, Minh Khang ngồi đối diện, thỉnh thoảng liếc nhìn nhưng không dám bắt chuyện.
Khoảng gần tám giờ, các bạn lần lượt về, chỉ còn lại hai người hoàn thành nốt phần trình bày. Không khí trong thư viện tĩnh mịch, chỉ còn tiếng gõ phím và tiếng mưa rơi ngoài cửa kính.
Minh Khang khẽ lên tiếng:
“Để tớ chỉnh lại slide này, chữ hơi lệch.”
“Không cần. Tớ làm được.” – giọng Hạ Vy bình thản, nhưng lạnh.
“Cậu giận tớ thật à?” – cậu hỏi nhỏ, mắt vẫn dán vào màn hình.
“Cậu nghĩ sao?”
Lần đầu tiên, Hạ Vy ngẩng đầu nhìn thẳng vào cậu. Trong mắt cô không có nước, chỉ có nỗi thất vọng sâu đến tận cùng.
“Cậu có biết, những lời cậu nói hôm đó… tớ đã phải mất bao lâu để quên không?”
Minh Khang im lặng. Cậu muốn nói “xin lỗi”, nhưng hai chữ ấy nghe quá nhẹ, không đủ để vá lại những gì đã vỡ.
Cậu chỉ có thể nhìn cô – thật lâu – như muốn khắc ghi mọi chi tiết: ánh mắt, hàng mi, giọng nói. Nhưng càng nhìn, khoảng cách giữa họ càng xa.
Hạ Vy đứng dậy, thu dọn đồ.
“Mai nộp bài, cậu nhớ xem lại phần dữ liệu. Tớ không chắc chúng ta còn kịp chỉnh lần nữa đâu.”
Rồi cô đi.
Minh Khang ngồi lại một mình. Ngoài kia, mưa vẫn rơi. Tiếng mưa hòa vào nhịp tim cậu – rối, chậm, rồi tan loãng.
Cậu tự hỏi:
“Nếu ngày đó mình không nói ra câu ấy, liệu mọi thứ có khác?”
Không có câu trả lời.
Tuần sau, bài thuyết trình được đánh giá xuất sắc. Cô giáo khen cả nhóm, đặc biệt là phần trình bày của Hạ Vy. Minh Khang chỉ cười nhạt, vỗ tay.
Sau tiết học, cậu thấy cô rời lớp một mình, bước đi trong nắng. Mái tóc đen dài khẽ lay động trong gió, như đoạn phim chiếu chậm mà cậu chỉ có thể đứng nhìn.
“Khoảng cách giữa hai người không phải là bàn học… mà là lòng tự ái của chính mình.”
Cậu nhận ra điều ấy, nhưng đã quá muộn.
Cậu muốn chạy theo, muốn nói rằng “tớ xin lỗi”, “tớ chưa bao giờ ghét cậu”, “tớ chỉ sợ cậu sẽ rời đi”.
Nhưng chân lại không nhúc nhích.
Chỉ còn nắng rơi vàng ấm, và một trái tim đã tự tay làm tổn thương người nó yêu nhất.