Tiết học sáng thứ Hai, không khí trong lớp yên ắng một cách lạ lùng. Trên bảng đen, thầy chủ nhiệm viết tên những học sinh được chuyển chỗ do thay đổi sơ đồ lớp.
“Từ tuần này, chúng ta sẽ đổi vị trí để tiện cho việc học nhóm. Các em nhớ ghi lại nhé.”
Minh Khang ngẩng đầu nhìn.
Dòng chữ đầu tiên khiến tim cậu khẽ run lên:
“Hạ Vy – bàn số 5, dãy thứ hai.”
“Minh Khang – bàn số 9, dãy cuối cùng.”
Khoảng cách giữa bàn số 5 và bàn số 9 không xa, chỉ bốn dãy thôi — nhưng với Khang, dường như là cả một quãng trời.
Cậu nhìn chỗ ngồi trống bên cạnh mình — nơi mà suốt nửa năm qua, lúc nào cũng có giọng nói dịu dàng, ánh mắt trong veo, và mùi hương nhẹ của hoa nhài thoảng qua.
Bây giờ, chỉ còn lại chiếc ghế lạnh và tiếng quạt quay đều đều.
“Tớ ngồi đây nhé.”
Một giọng nữ vang lên, kéo Khang về thực tại.
Đó là Tú Anh, cô bạn lớp phó học tập – hoạt bát, dễ thương và nổi tiếng là “thủ khoa môn Toán”.
“Ừ… chào cậu.” – Khang đáp, hơi lúng túng.
Tú Anh cười:
“Trông cậu có vẻ không vui nhỉ? Hay là tiếc chỗ cũ?”
Cậu khẽ lắc đầu:
“Không có gì đâu. Chỉ là… hơi lạ thôi.”
“Lạ là vì mất người ngồi cùng chứ gì?” – cô trêu.
“Nghe nói Hạ Vy giỏi Văn, còn cậu thì Toán cực mạnh, hai người hợp nhau phết.”
Khang chỉ cười nhạt, không trả lời.
Hợp nhau ư? Có lẽ là vậy. Nhưng hợp đến đâu mà vẫn chẳng thể nói nổi một lời, thì cũng chỉ là “bạn cùng bàn” thôi.
Từ ngày đổi chỗ, Khang ít nói hơn hẳn.
Cậu tập trung vào học, chép bài cẩn thận, nhưng mỗi khi vô thức quay đầu về phía bàn cũ, tim lại nhói lên.
Ở đó, Hạ Vy đang ngồi nghiêng người, cười khẽ với Nguyên, người đàn anh lớp trên vừa được chuyển xuống học tạm do lịch thi trùng.
Họ nói chuyện rất tự nhiên.
Thỉnh thoảng Vy nghiêng đầu, lộ ra nụ cười mà Khang từng thuộc nằm lòng.
Nhưng giờ, nụ cười ấy lại không dành cho cậu.
Giờ ra chơi, Tú Anh gọi cậu:
“Ê, Khang, xuống canteen uống nước không? Tớ mời.”
Cậu lắc đầu:
“Cậu đi đi. Tớ còn bài chưa làm xong.”
Nhưng thật ra, cậu không viết nổi dòng nào.
Ngòi bút chạm giấy, rồi lại dừng.
Chỉ một chữ “Vy” hiện lên nơi mép vở, rồi bị gạch xóa.
Chiều hôm đó, lớp có tiết phụ đạo.
Mưa bắt đầu rơi, nặng hạt và lạnh.
Tất cả học sinh đều tụm lại thành nhóm, chỉ có Minh Khang ngồi một mình, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiếng giảng bài vang lên xa xăm.
Giọt nước mưa bắn vào cửa kính, trượt dài xuống như thể ai đó đang khóc.
Hạ Vy quay xuống, ánh mắt lướt qua cậu trong thoáng chốc.
Cậu cũng nhìn lên — ánh nhìn giao nhau chưa đến một giây, nhưng Khang thấy tim mình như muốn ngừng đập.
Chỉ là… cô nhanh chóng quay đi, tiếp tục nói chuyện với Nguyên.
Khoảnh khắc ấy, Minh Khang nhận ra một điều:
Đôi khi, khoảng cách không được tạo ra bởi không gian, mà bởi sự thay lòng của con người.
Buổi tối, khi về nhà, điện thoại rung lên.
Tin nhắn từ Hạ Vy:
“Cậu ổn chứ? Hôm nay trông cậu mệt.”
“Tớ xin lỗi nếu có điều gì khiến cậu khó chịu.”
Minh Khang nhìn màn hình, tay lướt qua bàn phím:
“Tớ ổn.”
Rồi xóa đi.
Lại gõ lại:
“Không sao đâu, Vy.”
Nhưng cuối cùng, tin nhắn được gửi đi chỉ là một chữ duy nhất:
“Ừ.”
Cậu tắt máy.
Có những điều, càng muốn nói ra lại càng không thể nói.
Hôm sau, trong tiết học Thể dục, lớp chia đội đá bóng.
Khang vốn là tiền đạo giỏi, nhưng hôm ấy tâm trạng cậu tệ đến lạ.
Bóng đến chân, cậu sút mạnh quá đà — quả bóng bay thẳng vào hàng ghế khán đài.
“Á!”
Một tiếng kêu nhỏ vang lên.
Cậu chạy vội đến, thì thấy Hạ Vy đang ngồi, tay ôm trán.
“Vy! Cậu có sao không?!”
Cô khẽ lắc đầu, mỉm cười:
“Không sao đâu, tớ không để ý thôi.”
Khang luống cuống rút khăn giấy, đưa cô.
Giữa khoảnh khắc đó, trời lại đổ nắng sau cơn mưa.
Giọt nước trên mái tôn rơi xuống, lấp lánh như pha lê.
Cậu muốn nói gì đó — một lời xin lỗi, một lời quan tâm, hoặc chỉ đơn giản là “tớ nhớ cậu” — nhưng giọng nghẹn lại nơi cổ họng.
“Xin lỗi…” – cậu nói nhỏ.
“Không sao đâu.” – Vy cười, nhưng nụ cười không chạm đến mắt.
Sau buổi đó, tin đồn trong lớp lại dấy lên.
“Nghe nói Minh Khang với Hạ Vy từng thích nhau đó.”
“Thật á? Thế mà giờ cô ấy thân với Nguyên lắm rồi.”
Khang nghe thấy hết.
Cậu không phủ nhận, cũng chẳng giải thích.
Cậu chỉ cười, nụ cười mỏng manh đến mức chính bản thân cũng thấy đau.
Tối ấy, Tú Anh gửi tin nhắn:
“Ngày mai tớ muốn học nhóm với cậu, được không?”
Khang đồng ý.
Không phải vì cậu muốn, mà vì cậu không muốn mình tiếp tục trông mong vào điều gì nữa.
Họ học trong thư viện, ánh đèn trắng lạnh phủ lên trang sách.
Tú Anh kể nhiều chuyện vui, thỉnh thoảng còn cười giòn tan.
Khang đáp lại, gượng gạo nhưng vẫn lịch sự.
Thế rồi, trong khoảnh khắc, cậu nghe ai đó gọi tên mình phía sau.
“Minh Khang?”
Cậu quay lại.
Là Hạ Vy.
Cô đứng ở cửa, tay cầm tập bài tập, ánh mắt hơi ngỡ ngàng.
“À… tớ tưởng cậu về rồi. Thôi, không có gì.”
Rồi cô quay lưng đi, bước nhanh ra khỏi thư viện.
Khang đứng dậy định đuổi theo, nhưng Tú Anh khẽ nắm tay cậu:
“Đừng. Cậu có chắc là cô ấy còn muốn nghe cậu nói không?”
Cậu khựng lại.
Trong khoảnh khắc đó, Khang nhận ra — mọi thứ đã thay đổi rồi.
Những ngày sau, họ chỉ còn chào nhau bằng một cái gật đầu nhẹ.
Không còn những tờ giấy nhắn nhỏ, không còn những câu trêu chọc vụn vặt.
Chỉ còn im lặng.
Và trong im lặng ấy, cảm xúc bắt đầu hóa thành thói quen.
Minh Khang không còn quay đầu lại tìm cô trong lớp nữa.
Hạ Vy cũng không còn mang chai nước cho cậu như trước.
Mọi thứ như trở về điểm ban đầu — nhưng chẳng ai trong họ còn là người như trước.
Một chiều muộn, khi tan học, Hạ Vy đứng dưới tán phượng, gió thổi tung mái tóc dài.
Minh Khang đi ngang qua, định chào, nhưng rồi lại thôi.
Cô nhìn thấy cậu.
Cả hai đứng cách nhau chỉ vài mét, nhưng chẳng ai cất lời.
Gió mang theo cánh hoa phượng rơi xuống giữa họ.
Vy khẽ nói, giọng nhẹ như gió:
“Hôm nay phượng rụng sớm nhỉ?”
Khang khẽ cười:
“Ừ. Có lẽ… mùa hè đến rồi.”
Rồi cậu quay đi.
Không nhìn lại.
Không biết rằng phía sau lưng, đôi mắt Hạ Vy đã long lanh nước.