Buổi chiều cuối tháng tư, thành phố ngập trong ánh nắng dịu dàng. Hà bước nhanh trên con phố đông đúc, tay ôm chặt cuốn sổ tay và chiếc túi xách. Cô đang chuẩn bị cho buổi triển lãm tranh của mình — một trong những khoảnh khắc quan trọng nhất trong sự nghiệp nghệ thuật mà cô đã theo đuổi bấy lâu.
Từng bước chân của cô vang lên nhịp nhàng trên vỉa hè lát gạch đỏ, xen lẫn tiếng còi xe và tiếng nói cười của những người qua lại. Hà hít một hơi sâu, cố gắng xua đi cảm giác hồi hộp và lo lắng. Cô biết rằng hôm nay sẽ có nhiều cơ hội, nhưng cũng đầy những áp lực, bởi đây là lần đầu tiên cô trưng bày tác phẩm của mình trước đông đảo công chúng.
Khi bước vào quán cà phê – nơi được chọn làm địa điểm trưng bày – ánh mắt cô lập tức bị cuốn vào không gian ấm áp với những bức tranh treo trên tường, ánh đèn vàng dịu chiếu lên từng tác phẩm. Âm nhạc nhẹ nhàng từ chiếc loa cũ vang lên, khiến cô cảm thấy bình yên lạ thường.
Vừa lúc Hà đặt túi xuống, cô nghe một giọng nói vang lên gần quầy:
— Chào, đây là lần đầu tiên em đến triển lãm à?
Cô quay lại, và ánh mắt chạm phải một chàng trai khoảng hơn hai mươi lăm tuổi, gương mặt điển trai, ánh mắt sáng và nụ cười ấm áp. Anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây xanh nhạt, dáng vẻ thanh lịch nhưng không kém phần gần gũi.
— À… vâng, đây là lần đầu tiên của tôi. Tôi là Hà. — Cô hơi ngại ngùng đáp.
— Tôi là Minh. Rất vui được gặp em. — Anh chìa tay ra, nụ cười vẫn giữ nguyên sự thân thiện.
Hà bắt tay, cảm nhận một luồng nhiệt nhẹ chạy qua lòng bàn tay. Cô không hiểu sao, nhưng có một cảm giác quen thuộc lạ thường khiến tim cô đập nhanh hơn.
Minh dẫn Hà đi tham quan triển lãm, chú ý đến từng chi tiết trong tranh của cô. Anh hỏi cô về cảm hứng, về quá trình sáng tạo, về những màu sắc và cảm xúc được thể hiện trên từng bức tranh. Hà kể một cách say sưa, quên cả thời gian và cảm giác hồi hộp ban đầu.
— Tranh của em rất đặc biệt. Nó không chỉ đẹp mắt, mà còn mang cảm xúc thật sự. Tôi có cảm giác như được bước vào thế giới của em. — Minh nói, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
Hà đỏ mặt, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Lâu rồi cô chưa từng gặp ai hiểu mình đến vậy.
Buổi triển lãm kéo dài đến tối, nhưng cả hai vẫn không muốn rời nhau. Họ ngồi bên quầy cà phê, uống trà nóng, trò chuyện đủ mọi chuyện: từ sở thích cá nhân, âm nhạc, phim ảnh, đến những giấc mơ và dự định tương lai. Mỗi câu chuyện đều khiến họ cười, thỉnh thoảng im lặng nhưng không hề gượng gạo, mà như một sự đồng điệu tự nhiên.
Khi ánh đèn đường bên ngoài bật sáng, phủ lên những con phố rực rỡ, Minh nhìn Hà và nói:
— Em có tin vào định mệnh không?
Hà ngạc nhiên, nhưng cũng mỉm cười:
— Có thể… nếu như hôm nay không gặp anh, chắc tôi sẽ bỏ lỡ một buổi chiều thật đặc biệt.
Minh cười, ánh mắt dịu dàng và chân thành:
— Tôi cũng vậy. Tôi không biết tại sao, nhưng gặp em hôm nay… như thể đã quen nhau từ lâu.
Hai người cùng cười, nhưng trong lòng mỗi người đều cảm nhận một sự rung động khác thường. Không cần hứa hẹn hay nói lời yêu, chỉ trong khoảnh khắc ấy, một sợi dây vô hình đã buộc họ lại với nhau — sợi dây của cảm xúc, sự đồng điệu và một định mệnh lặng lẽ chờ đợi.
Khi Hà ra về, Minh đi theo một quãng, họ đứng trước cửa quán cà phê, ánh đèn đường lấp lánh trên mặt đường ướt sau cơn mưa chiều. Hà ngẩng lên, nhìn Minh, ánh mắt chất chứa một câu hỏi chưa kịp nói.
— Chúng ta sẽ gặp lại chứ? — cô thốt lên, giọng nhỏ nhưng đầy hi vọng.
Minh mỉm cười, đặt tay lên tim:
— Chắc chắn rồi. Tôi tin rằng hôm nay chỉ là sự khởi đầu.
Hà quay đi, bước chân nhẹ nhàng, nhưng trái tim cô thì nặng trĩu những cảm xúc mới mẻ. Cô biết rằng hôm nay, một mối quan hệ đặc biệt đã bắt đầu, và từ đây, mọi thứ sẽ không còn như trước.
Trên con phố vắng dần ánh người qua lại, tiếng mưa nhẹ từ mái hiên rơi xuống hòa cùng ánh đèn, Hà mỉm cười một cách e thẹn nhưng hạnh phúc. Và trong khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được rằng, tình yêu — dù chưa nói ra, dù chưa hẹn ước — đã âm thầm nở hoa trong tim.