Sáng hôm sau, Hà thức dậy với tâm trạng nặng nề. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nắng vàng xuyên qua tấm rèm mỏng, nhưng trong lòng vẫn còn một mảng u ám. Những ngày yêu xa đã dạy cô rằng, chỉ một cử chỉ nhỏ hay một tin nhắn bị hiểu lầm cũng đủ để làm trái tim chao đảo.
Ngày hôm qua, khi video call với Minh, Hà vô tình nghe Linh nhắn cho anh:
"Cậu thật may mắn khi có Minh bên cạnh. Cậu ấy rất chu đáo và vui tính."
Hà hiểu rằng đây chỉ là một câu nói bình thường, nhưng trong cô lại nổi lên một cảm giác ghen tuông khó kiềm chế. Cô nhắn tin cho Minh, giọng hơi run:
"Anh… Linh nhắn như vậy. Anh có để ý không?"
Minh đọc tin nhắn, tim anh nhói lên. Anh thở dài, trả lời ngay:
"Em đừng hiểu lầm. Linh chỉ là bạn học, anh không để ý gì hơn. Anh chỉ quan tâm đến em."
Hà nhìn vào điện thoại, cố gắng tin tưởng Minh, nhưng những nỗi lo vẫn dâng trào. Cô nhớ đến Nam, người bạn nam luôn đồng hành bên cô trong các dự án nghệ thuật, và tự hỏi liệu Minh có lo lắng như cô không.
Chiều hôm đó, Hà đến quán cà phê gặp Nam để bàn về dự án. Trong lúc trò chuyện, Nam nhắc đến Minh:
"Hà, anh Minh có nhắn tin nói anh ấy nhớ em không? Thật ngọt ngào nhỉ."
Hà mỉm cười nhưng lòng vẫn rối bời. Cô tự nhủ: “Khoảng cách này khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn. Mình phải học cách kiềm chế cảm xúc, nhưng sao lại khó thế này?”
Ở phía bên kia, Minh cũng trải qua những giây phút tương tự. Anh nhìn Linh đang cười nói trong nhóm học, cảm giác bất an lại xuất hiện: “Chỉ là bạn thôi, nhưng sao tim anh run lên mỗi khi thấy cô ấy cười với anh?”
Buổi tối, cả hai gọi video. Ánh mắt Hà hơi u ám, Minh nhận ra ngay:
"Em sao vậy? Hôm nay em có vẻ không vui."
Hà thở dài, giọng buồn:
"Em chỉ… em hơi lo lắng. Anh có quá thân thiết với Linh, và em không biết phải nghĩ sao."
Minh nắm lấy tay qua màn hình, ánh mắt dịu dàng:
"Anh hiểu cảm giác của em. Anh cũng từng lo lắng khi em nhắc đến Nam. Nhưng em à, chúng ta phải tin tưởng nhau. Anh chỉ có em trong lòng."
Cả hai im lặng một lúc, không cần lời nào nữa. Sự im lặng chứa đựng cả yêu thương, lo lắng và niềm tin. Đó là khoảnh khắc họ nhận ra rằng yêu xa không chỉ là khoảng cách, mà còn là cách họ học cách quản lý cảm xúc, học cách trao nhau niềm tin và giữ vững tình yêu trước mọi thử thách.
Đêm đến, Hà nằm trên giường, nhắm mắt lại và tự nhủ: “Dù có ghen, dù có lo, em vẫn tin anh. Em sẽ vượt qua, và chúng ta sẽ mạnh mẽ hơn.”
Minh cũng nhìn thành phố xa xôi, ánh đèn lung linh phản chiếu trong mắt anh: “Dù khoảng cách, dù hiểu lầm, anh sẽ không để tình yêu này tan biến. Em là người duy nhất trong tim anh.”
Cơn sóng ghen và hiểu lầm ban đầu đã qua, nhưng chúng trở thành bài học quý giá. Hà và Minh nhận ra rằng, yêu xa không chỉ là thử thách, mà còn là cơ hội để họ trân trọng nhau hơn, để học cách yêu thương bằng cả niềm tin và trái tim kiên cường.