Đêm xuống, căn phòng nhỏ của Hà chỉ còn ánh sáng vàng nhè nhẹ từ chiếc đèn bàn. Cô ngồi dựa vào gối, điện thoại đặt ngay bên cạnh, tim đập rộn ràng mỗi khi màn hình nhấp nháy. Những ngày qua, mối quan hệ yêu xa đã trở nên quen thuộc nhưng cũng đầy thử thách; mỗi tin nhắn, mỗi cuộc gọi đều chứa cả niềm vui lẫn lo lắng.
Hà nhìn vào màn hình, thấy Minh nhắn:
"Em còn thức không? Anh… không ngủ được, nhớ em quá."
Cô mỉm cười, tay run run gõ trả lời:
"Em còn thức… em cũng nhớ anh. Ngày hôm nay trôi qua thật dài, em chỉ muốn nghe giọng anh thôi."
Minh gọi video ngay sau đó. Hình ảnh anh hiện lên màn hình, khuôn mặt hơi mệt nhưng ánh mắt sáng ngời, khiến Hà cảm thấy ấm lòng. Họ bắt đầu trò chuyện về những chuyện nhỏ nhặt trong ngày: Hà kể về một buổi gặp gỡ Nam, người bạn nam thân thiết giúp cô hoàn thành dự án nghệ thuật, còn Minh kể về Linh và những buổi học nhóm căng thẳng.
Những câu chuyện ban đầu chỉ là vui vẻ, nhưng dần dần, nỗi lo lắng len lỏi. Hà tự hỏi: “Liệu anh ấy có quá thân thiết với Linh không? Hay anh ấy sẽ nghĩ về cô ấy nhiều hơn về em?”
Minh cũng không yên tâm khi nghe Hà nhắc về Nam: “Chỉ là bạn thôi, nhưng sao tim anh lại run thế này?”
Một cơn gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào, mang theo hương hoa ban đêm. Hà nhìn ra ngoài, lòng dấy lên một nỗi buồn man mác. Khoảng cách thật sự là thử thách lớn nhất, và những người bạn khác giới xung quanh mỗi người lại trở thành một trở ngại vô hình.
Minh cười, ánh mắt dịu dàng:
"Đừng lo lắng quá, em à. Anh biết khoảng cách và mọi người xung quanh có thể khiến em không yên tâm. Nhưng anh muốn em hiểu, em vẫn luôn là người quan trọng nhất trong trái tim anh."
Hà thở dài, cảm giác vừa an tâm vừa lo lắng xen lẫn. Cô tự nhủ: “Yêu xa không chỉ là nhớ nhung, mà còn là kiên nhẫn và tin tưởng. Em phải học cách tin anh, ngay cả khi nhìn thấy anh bên cạnh những người khác.”
Cuộc gọi kéo dài đến gần nửa đêm. Họ kể cho nhau về từng khoảnh khắc trong ngày, về những niềm vui nhỏ, những khó khăn trong học tập và công việc, và cả những cảm xúc giấu kín mà họ chưa từng nói ra. Mỗi câu chuyện, mỗi ánh mắt qua màn hình, mỗi nụ cười và cái nhíu mày đều khiến họ cảm thấy gần nhau hơn, mặc dù đang cách xa hàng trăm cây số.
Sau cùng, khi chuẩn bị tắt điện thoại, Minh nói:
"Anh biết rằng yêu xa không dễ dàng. Nhưng anh tin chúng ta sẽ vượt qua. Mỗi ngày trôi qua, em càng quan trọng hơn với anh."
Hà nhìn màn hình, nước mắt lưng tròng nhưng nụ cười vẫn nở trên môi:
"Em cũng tin… và em sẽ cố gắng, vì anh, vì chúng ta."
Đêm ấy, cả hai chìm vào giấc ngủ với trái tim tràn đầy niềm tin và yêu thương. Những cuộc gọi nửa đêm không chỉ là cách họ kết nối, mà còn là minh chứng cho một tình yêu vững chắc, kiên cường trước mọi thử thách. Khoảng cách địa lý và những người bạn khác giới xung quanh không thể chia cắt họ, bởi tình yêu chân thành đã tìm thấy cách để vượt qua mọi rào cản.
Ngày mai, cuộc sống vẫn sẽ tiếp tục với những thử thách mới. Nhưng Hà và Minh biết rằng, miễn là họ tin tưởng và sẻ chia, yêu xa sẽ không còn là gánh nặng, mà là hành trình để họ hiểu và yêu nhau sâu sắc hơn.