khoảng cách giữa những trái tim

Chương 4: Khoảng cách địa lý


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Minh đặt chân xuống sân bay ở một thành phố xa lạ, nơi mọi thứ đều mới mẻ nhưng cũng đầy áp lực. Không khí buổi sáng se lạnh, ánh nắng xuyên qua tấm kính lớn chiếu lên hành lý chất đống của anh. Trái tim anh nặng trĩu, không phải vì mệt mỏi, mà vì biết rằng từ giờ trở đi, mỗi ngày anh và Hà sẽ phải chịu thử thách của tình yêu xa.

Ngay khi ổn định chỗ ở tại ký túc xá, Minh mở điện thoại, nhìn dòng tin nhắn Hà gửi trước khi anh đi:

"Chúc anh đi đường bình an. Em sẽ đếm từng ngày chờ anh về."

Anh mỉm cười, cảm nhận được sự ấm áp và lo lắng trong từng chữ. Nhưng cùng lúc, anh biết rằng khoảng cách sẽ không chỉ là địa lý. Hà có bạn bè, anh có lớp học và những người bạn mới. Những cám dỗ và hiểu lầm sẽ xuất hiện, thử thách niềm tin mà họ vừa xây dựng.

Ngày đầu tiên ở trường mới, Minh gặp gỡ cô bạn cùng lớp – Linh, người thông minh và nhiệt tình. Linh luôn sẵn sàng giúp đỡ anh trong mọi vấn đề học tập, từ môn học khó đến thủ tục ký túc xá. Minh nhận ra sự quan tâm của Linh, và điều đó khiến tim anh đôi lúc rối bời: “Mình phải làm sao để không khiến Hà lo lắng?”

Ở quê nhà, Hà cũng bắt đầu những ngày dài với công việc và các dự án nghệ thuật. Cô nhận ra bản thân không chỉ nhớ Minh, mà còn cảm thấy bất an khi có những người bạn nam thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống mình. Một buổi chiều, khi xem lại cuộc trò chuyện nhóm với người bạn thân, cô bất giác tự hỏi: “Liệu Minh có đang nghĩ đến ai khác không?”

Cả hai bắt đầu những buổi video call ngắn nhưng đều đặn, cố gắng chia sẻ từng chút một cuộc sống hàng ngày. Nhưng có lúc, Minh đang bận học, Hà đang đi dự sự kiện, và những tin nhắn bị trả lời chậm trễ, tạo ra khoảng lặng khiến nỗi lo và ghen tuông âm thầm xuất hiện.

Một buổi tối, Hà nhận được tin nhắn từ Minh:

"Hôm nay Linh giúp anh rất nhiều trong lớp. Anh nghĩ em sẽ không muốn nghe chuyện này đâu… Nhưng anh muốn kể cho em biết, để em hiểu anh vẫn luôn nghĩ về em."

Hà đọc xong, lòng hơi gợn sóng, nhưng cô nhắn lại:

"Anh cứ kể cho em nghe. Em tin anh. Nhưng em cũng… nhớ anh nhiều lắm."

Minh mỉm cười nhìn điện thoại, thầm nhủ: “Khoảng cách này không thể chia cắt chúng ta. Anh phải làm sao để Hà luôn tin tưởng anh, bất kể những người xung quanh xuất hiện.”

Ngày qua ngày, họ học cách giữ nhịp yêu xa: vừa trao đổi công việc, chia sẻ niềm vui, vừa cẩn thận với những cảm xúc ghen tuông. Khoảng cách địa lý không chỉ là thử thách, mà còn là cơ hội để họ hiểu nhau hơn, để mỗi cuộc trò chuyện, mỗi tin nhắn đều trở nên quý giá.

Đêm đến, Minh ngồi bên cửa sổ ký túc xá, nhìn thành phố xa lạ với ánh đèn lung linh, nhắn cho Hà:

"Anh nhớ em… và anh sẽ làm mọi cách để giữ ngọn lửa này luôn cháy sáng, dù xa cách đến đâu."

Hà đọc tin nhắn trong căn phòng nhỏ, cảm nhận được sự chân thành và tình yêu trọn vẹn. Cô mỉm cười, dù đôi mắt hơi ướt. Họ biết rằng hành trình yêu xa vừa mới bắt đầu, và những thử thách sắp tới sẽ còn khó khăn hơn, nhưng trái tim họ đã quyết định kiên cường.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×