khoảng cách giữa những trái tim

Chương 3: Tin nhắn đầu tiên lúc nửa đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm khuya, Hà vẫn chưa ngủ. Cô ngồi trước bàn học, ánh đèn vàng hắt lên những trang vở và bức tranh nhỏ mà cô đang phác thảo. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc và hơi thở của cô. Cảm giác nhớ Minh dâng trào, khiến tim cô nặng trĩu.

Điện thoại rung lên. Tin nhắn từ Minh xuất hiện:

"Em còn thức à? Anh không ngủ được, nhớ em quá."

Hà mỉm cười, tay run run khi gõ lại:

"Anh cũng thế. Em cũng nhớ anh… rất nhiều."

Tin nhắn được gửi đi, và thời gian như ngừng lại một chút. Hai người nhắn tin qua lại, chia sẻ từng suy nghĩ vụn vặt, từ chuyện ngày hôm nay, lớp học, bạn bè, đến những cảm xúc chưa từng nói ra. Mỗi dòng chữ đều chứa đựng sự quan tâm và nỗi nhớ sâu sắc, nhưng cũng xen lẫn lo lắng: những người bạn khác giới của mỗi người đôi khi xuất hiện trong câu chuyện, khiến cả hai không khỏi chùng lòng.

Hà đọc lại tin nhắn Minh gửi lúc chiều, anh kể về cô bạn cùng lớp giúp anh chuẩn bị bài thuyết trình. Chỉ là câu chuyện vô hại, nhưng cô không tránh khỏi cảm giác ghen tuông len lỏi: “Anh ấy có quan tâm đến cô ấy nhiều hơn quan tâm đến em không?”

Minh cũng không yên tâm khi biết Hà đang nhắn tin và trao đổi công việc với một người bạn nam thân thiết: “Chắc cô ấy chỉ muốn nhờ giúp đỡ thôi, nhưng sao tim mình lại khó chịu thế này?”

Những dòng tin nhắn nửa đêm kéo dài hàng giờ, vừa là sợi dây kết nối, vừa là thử thách. Cả hai đều nhận ra rằng yêu xa không chỉ là chờ đợi, mà còn là học cách tin tưởng, nhẫn nại và thấu hiểu.

Cuối cùng, khi màn đêm dần sâu, Hà gõ một tin nhắn:

"Anh… em muốn gặp anh ngay lúc này. Chỉ để nhìn anh một lần thôi."

Minh trả lời ngay:

"Anh cũng muốn. Nhưng chúng ta đang ở hai nơi… Thôi thì hẹn gặp trong giấc mơ nhé, được không?"

Hà đọc xong, mỉm cười nhưng nước mắt lưng tròng. Cô nhắm mắt lại, tưởng tượng Minh đang cười với mình, ánh mắt dịu dàng và ấm áp. Ngọn lửa tình yêu trong tim cô càng rực sáng, dù biết rằng ngày mai họ vẫn còn cách xa nhau.

Trong bóng đêm yên tĩnh, cả hai cùng chìm vào giấc ngủ, tay vẫn cầm điện thoại, lòng tràn đầy niềm nhớ và hy vọng. Họ nhận ra rằng dù xa cách, dù có nhiều người khác giới xung quanh, tình cảm chân thành sẽ luôn tìm được cách kết nối trái tim hai người.

Sáng hôm sau, Hà thức dậy với nụ cười trên môi. Cô biết rằng hôm qua đêm là bước khởi đầu quan trọng: yêu xa không chỉ là chờ đợi, mà còn là học cách tin tưởng và sẻ chia từng chút một, để ngọn lửa tình yêu được duy trì, dù khoảng cách có kéo dài bao lâu đi nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×