Sáng hôm sau, Hà thức dậy với một cảm giác bồn chồn lạ thường. Cô đặt điện thoại lên bàn, nhìn dòng tin nhắn từ Minh nhấp nháy nhưng chưa dám mở. Tim cô như nhảy lên khi nghĩ về những giờ phút tối qua, khi cả hai vừa trải qua cơn hiểu lầm đầu tiên, vừa chia sẻ thẳng thắn cảm xúc của mình. Dù đã giải thích, cô vẫn cảm nhận được khoảng cách không chỉ là địa lý mà còn là những rào cản vô hình xuất phát từ người khác giới xung quanh mỗi người.
Minh ở nơi xa, ngồi bên cửa sổ ký túc xá, nhìn ra thành phố lấp lánh ánh đèn. Anh cảm nhận rõ rệt sự cô đơn len lỏi vào trái tim, đặc biệt là khi thấy Hà chia sẻ trên mạng xã hội về một buổi gặp gỡ với bạn nam thân thiết. Dù Minh tin tưởng Hà, lòng anh vẫn không tránh khỏi những nhịp đập nhanh khi tưởng tượng cô ấy cười nói cùng người khác. Anh tự nhủ: “Anh phải làm sao để cô ấy hiểu rằng dù có ai bên cạnh, anh vẫn chỉ thuộc về cô ấy?”
Buổi sáng thứ hai, Hà quyết định mở điện thoại. Minh nhắn tin:
"Chào buổi sáng, em đã ngủ ngon chưa? Hôm qua anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh biết khoảng cách này khó khăn, nhưng anh muốn chúng ta cùng nhau vượt qua."
Hà mỉm cười, trả lời:
"Em cũng vậy… Em biết anh lo lắng, nhưng em tin chúng ta sẽ làm được. Chỉ là… đôi lúc em sợ khoảng cách sẽ khiến mình xa nhau."
Dòng tin nhắn nối tiếp nhau, từ việc chia sẻ bữa sáng, công việc, đến những cảm xúc vụn vặt trong ngày. Hà kể về một buổi sáng cô gặp Nam – người bạn nam thân thiết – giúp cô chuẩn bị bài thuyết trình. Cô cố tình nhấn mạnh rằng anh chỉ là bạn, nhưng vẫn không thể giấu đi sự ấm áp khi nhận sự quan tâm đó.
Minh đọc tin nhắn, thở dài, gõ trả lời:
"Anh hiểu… anh biết em chỉ coi Nam là bạn. Nhưng không thể tránh khỏi cảm giác ghen… chỉ là một chút thôi. Anh tin em."
Cả ngày hôm đó, Hà cảm nhận rõ ràng trái tim mình vừa rung lên vì lo lắng, vừa ấm áp vì lời nhắn từ Minh. Cô biết rằng yêu xa không phải lúc nào cũng êm đềm. Mỗi người bạn khác giới xuất hiện trong đời sống mỗi người đều là thử thách để trái tim họ học cách kiên nhẫn, học cách tin tưởng và học cách trao niềm tin một cách trọn vẹn.
Chiều tối, Hà quyết định gọi video cho Minh. Khi hình ảnh Minh hiện lên màn hình, ánh mắt dịu dàng và nụ cười ấm áp làm cô quên đi mọi mệt mỏi. Cả hai bắt đầu kể cho nhau về những chuyện nhỏ trong ngày: từ việc Minh gặp khó khăn với bài tập nhóm, đến việc Hà phải trình bày dự án trước cả lớp. Mỗi câu chuyện, mỗi cử chỉ đều trở nên quý giá hơn bao giờ hết.
Đến nửa đêm, khi Hà chuẩn bị đi ngủ, Minh vẫn còn nhắn tin:
"Em đã ngủ chưa? Anh biết hôm nay em gặp Nam, và anh biết mình cũng hơi ghen. Nhưng anh chỉ muốn em biết, dù em bên ai, anh vẫn luôn nghĩ về em."
Hà đọc tin nhắn, cảm giác ấm áp tràn ngập trái tim. Cô gõ trả lời:
"Em biết… em cũng vậy. Anh luôn ở trong trái tim em, dù có khoảng cách hay bất cứ điều gì."
Khoảng cách địa lý, những người bạn khác giới xuất hiện trong đời sống, ghen tuông, và cả những hiểu lầm nhỏ đều là thử thách đầu tiên mà Hà và Minh phải vượt qua. Nhưng chính những thử thách này lại tạo ra nền tảng để họ học cách tin tưởng, học cách chia sẻ, học cách yêu thương trọn vẹn.
Trước khi tắt điện thoại, Hà nhìn vào màn hình, tự nhủ: “Khoảng cách này sẽ không phá vỡ chúng ta. Ngược lại, nó sẽ giúp em hiểu anh và yêu anh hơn.”
Ở nơi xa xôi, Minh cũng nhìn ra thành phố, ánh đèn lung linh trong đêm, tự nhủ: “Dù khoảng cách có dài, dù bao nhiêu người khác xuất hiện, em là người duy nhất anh yêu, và anh sẽ giữ vững điều đó.”
Cả hai chìm vào giấc ngủ với nụ cười trên môi, trái tim nhẹ nhõm nhưng vẫn âm thầm rực cháy ngọn lửa tình yêu. Ngọn lửa này sẽ dẫn dắt họ vượt qua những ngày tháng yêu xa đầy thử thách phía trước, để một ngày, họ có thể gặp nhau, không còn khoảng cách, không còn lo lắng, chỉ còn tình yêu trọn vẹn.