khoảng cách một bức tường

Chương 1: Tiếng nói phía bên kia


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió từ sông Hàn thổi qua dãy căn hộ vào buổi chiều, mang theo mùi ẩm của nước và muối. Căn phòng vừa được dọn xong, trống rỗng và lặng như chưa từng có người ở.

Trần Minh đứng giữa phòng, nhìn ra ô cửa kính rộng hướng về phía cầu Rồng. Ánh nắng cuối ngày hắt lên mặt anh, chiếu mờ đôi mắt. Căn hộ tầng bảy — không quá cao, nhưng vừa đủ để tách khỏi thế giới ồn ào bên dưới.

Anh chọn nơi này không vì cảnh đẹp, mà vì… nó yên tĩnh.

Một nơi không ai quen biết, không có ký ức, không có câu hỏi nào về “ngày xưa”.

Công việc của Trần Minh là thiết kế nội thất. Anh từng được gọi là người có “gu” tinh tế, nhưng mấy năm nay anh ít nhận dự án cá nhân, chỉ làm cho công ty, im lặng như một cỗ máy.

Buổi tối đầu tiên ở căn hộ mới, anh mở đèn vàng, đặt chiếc bàn làm việc cạnh cửa sổ. Một tách cà phê đen, laptop, và tiếng nhạc lặng lẽ từ Spotify.

Nhịp sống tưởng như đã ổn định — cho đến khi âm thanh ấy vang lên.

Một tiếng cười khẽ, rất nhẹ, vọng từ phía bên kia tường.

Trần Minh khựng lại.

Không phải tiếng TV, cũng không phải hàng xóm ồn ào — là tiếng người thật, chỉ cách anh một bức tường mỏng.

Giọng nữ.

Trẻ, trong, nhưng có gì đó quen thuộc một cách đau đớn.

Anh đặt tách cà phê xuống, ngẩng đầu nhìn sang tường bên phải.

Tường sơn trắng, phẳng lì, chẳng có gì đặc biệt. Nhưng ngay lúc ấy, tim anh như có ai bóp nhẹ. Một nhịp lỡ.

“Đừng… đừng để gần cửa sổ, gió lắm…”

Giọng nói ấy, anh từng nghe hàng trăm lần.

Ba năm trước, cô cũng nói như thế — khi họ sống trong căn hộ nhỏ ở quận Sơn Trà. Cô luôn sợ gió biển làm tắt nến, sợ anh bị cảm, sợ điều gì đó sẽ biến mất chỉ vì một cơn gió lạ.

Trần Minh lặng người.

Ba năm rồi.

Anh tưởng mình đã quên.

Anh tắt nhạc, tựa lưng vào ghế, nhìn lên trần nhà.

Trần nhà màu trắng, nhưng ánh đèn vàng khiến nó ngả màu kem.

Giữa không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió thổi và… giọng nói mơ hồ, cách anh một bức tường.

Cô ấy nói chuyện với ai đó, có lẽ bạn, có lẽ đồng nghiệp.

Anh nghe thấy vài tiếng ly chạm nhau, tiếng cười khẽ, rồi im lặng.

Chưa đầy một phút, nhưng tim anh nhói suốt cả đêm.

Ngày hôm sau, Trần Minh dậy sớm.

Anh đi bộ ra bờ sông, mua một ly cà phê mang đi. Đà Nẵng vào buổi sáng tháng Ba có thứ ánh sáng rất dịu, không gắt như Sài Gòn, không buồn như Hà Nội.

Trên đường về, anh nhìn thấy một chiếc ô màu xám treo trước cửa căn hộ bên cạnh. Màu xám bạc, đã cũ, nhưng anh nhớ rõ hoa văn nhỏ ở viền ô — những bông cúc trắng nhỏ.

Cô từng có một chiếc như thế.

“Vì anh không thích màu hồng.”

Cô đã cười khi nói vậy, rồi mua màu xám cho anh “đỡ ngại”.

Anh cười khẽ. Một nụ cười chẳng có cảm xúc.

Có lẽ trùng hợp thôi.

Đà Nẵng đâu nhỏ đến mức ký ức cũng có thể dọn nhà theo.

Buổi tối, khi anh đang sửa lại bản vẽ, âm thanh ấy lại xuất hiện.

Tiếng kéo ghế, tiếng nước chảy, và tiếng cười.

Nhưng lần này, xen giữa tiếng nói, có cả một giọng đàn ông.

Tim anh lạnh đi.

Anh tắt nhạc, cố không nghe, nhưng tường mỏng quá.

Mỗi âm thanh đều như rơi thẳng vào tai anh — từng mảnh nhỏ của một cuộc sống bên kia. Một cuộc sống mà anh không còn thuộc về.

“Anh ăn cơm chưa?”

“Rồi, hôm nay em nấu canh rong biển, ngon lắm.”

Anh ngồi im.

Chữ trên màn hình nhòe đi.

Anh không biết vì nước mắt hay vì ánh đèn phản chiếu.

Đêm đó, anh ra ban công, nhìn xuống đường.

Gió từ biển thổi về, lạnh và có mùi mặn.

Từ xa, cầu Rồng sáng lên, người ta dừng lại chụp ảnh, cười nói rộn ràng.

Còn anh, đứng một mình, cầm ly cà phê nguội lạnh.

Trong đầu chỉ còn vang lên duy nhất một câu:

“Đừng để gần cửa sổ, gió lắm.”

Anh tự hỏi — nếu anh không để cô gánh tội thay năm đó, liệu họ có còn bên nhau?

Ba năm trước, anh là người gây ra tai nạn. Một đêm say, một cú va chạm nhỏ, nhưng nạn nhân lại bị thương nặng.

Cô — người yêu anh khi đó — đứng ra nhận thay.

Cô bảo:

“Anh còn tương lai. Em thì không sao.”

Anh tin. Anh để cô đi.

Và khi anh nhận ra mình đã mất, thì mọi thứ đã muộn.

Giờ đây, giữa hai người chỉ còn một bức tường.

Vừa đủ để anh nghe thấy mọi thứ, nhưng không thể bước qua.

Đôi khi, anh tự hỏi:

Nếu có một ngày bức tường này sụp xuống, liệu anh có đủ can đảm để nhìn lại quá khứ không?Rồi cô nói, rất khẽ — như thì thầm trong gió:

“Anh vẫn chưa ngủ à?”

Anh khựng lại.

Không thể nào…

Bức tường im lặng, nhưng giọng ấy rõ ràng.

Cô đang nói với ai đó, hay…

Với chính anh?Gió từ biển thổi mạnh hơn vào buổi tối.

Đà Nẵng sau cơn mưa luôn có mùi hơi lạnh của nước mặn và xi măng ẩm. Trần Minh ngồi trong căn phòng sáng vàng, nhìn qua cửa sổ. Dưới phố, những quán cà phê nhỏ bật đèn, người ta nói chuyện, cười, gọi nhau bằng giọng miền Trung thân thuộc.

Anh nhớ cô.

Không phải vì tiếng nói, mà vì sự im lặng của cô.

Ngày trước, khi hai người còn sống chung, cô thường im lặng rất lâu trước khi trả lời. Anh từng nghĩ đó là thói quen dịu dàng. Sau này, anh mới hiểu — đó là khoảnh khắc cô cố kìm nước mắt.

Đêm thứ ba ở căn hộ mới, tiếng bước chân từ hành lang vang lên.

Rồi điện chập chờn, nhấp nháy vài lần trước khi tắt hẳn.

Toàn bộ tầng chìm vào bóng tối.

Anh đứng dậy, tìm chiếc bật lửa trong ngăn bàn.

Khi ngọn lửa lóe lên, anh nhìn thấy mình trong gương: khuôn mặt nhạt nhòa, mệt mỏi, đôi mắt trũng sâu như chưa từng ngủ đủ.

Cửa ngoài có tiếng mở. Tiếng khóa xoay, rồi khẽ “cạch”.

Một quầng sáng nhỏ xuất hiện — ánh nến.

Anh nhìn qua lỗ quan sát của cửa.

Và tim anh dừng lại nửa nhịp.

Cô đứng đó.

Tóc cô dài hơn xưa, buộc gọn ra sau. Ánh nến chiếu lên gò má, làm sáng một bên khuôn mặt, còn bên kia chìm trong bóng tối. Cô mặc chiếc áo khoác mỏng màu be, tay cầm cây nến trắng, ánh sáng run rẩy trong gió.

Một hình ảnh quá quen, quá xa.

Anh không chắc — là cô thật, hay chỉ là ký ức đến trễ.

Mất vài giây, anh mới nhận ra cô đang gõ cửa căn hộ bên cạnh.

Giọng cô vang lên, nhỏ thôi nhưng đủ khiến tim anh run lên như có ai chạm vào.

“Anh Phong ơi, em mang đèn sang nhé. Ở đây tối quá.”

Một giọng đàn ông đáp lại:

“Ờ, cảm ơn. Cẩn thận nến tắt đấy.”

Cô cười, rất khẽ.

Cái cười từng khiến anh mê mẩn cả thanh xuân.

Anh tựa trán vào cửa, hít thật sâu.

Không sao. Chỉ là trùng hợp.

Một người phụ nữ từng yêu anh, giờ đang giúp đỡ hàng xóm.

Chỉ vậy thôi.

Nhưng khi cô xoay người rời đi, ánh nến chập chờn soi qua hành lang — và ánh mắt họ gặp nhau.

Chỉ trong nửa giây.

Không ai nói gì.

Không tiếng chào, không thở gấp, chỉ là hai ánh nhìn dừng lại giữa khoảng sáng mong manh.

Ngọn nến cháy chậm, ánh sáng rung rinh như đang do dự.

Trần Minh đứng lặng, không nhúc nhích.

Cô cũng vậy.

Trong ánh sáng vàng nhạt, anh thấy được những đường nét quen thuộc — hàng mi, vệt sẹo mờ ở cổ tay trái, nơi cô từng bị mảnh kính cứa vào khi bảo vệ anh khỏi tai nạn.

Thế giới xung quanh như biến mất.

Chỉ còn lại hơi thở — anh, cô, và bóng tối.

Cô khẽ lên tiếng trước. Giọng nhỏ, trầm hơn xưa:

“Lâu rồi… không gặp.”

Anh không trả lời được.

Môi anh mở ra, nhưng không có âm thanh nào bật ra khỏi cổ họng.

“Ừ.”

Chỉ một từ ngắn, lạnh và vụng về.

Cô gật đầu, mỉm cười — nụ cười không chạm đến mắt.

Rồi quay đi.

Ngọn nến trong tay cô lắc nhẹ, để lại một vệt sáng uốn cong giữa hành lang, rồi tắt.

Khi ánh sáng biến mất, Trần Minh vẫn đứng yên.

Không gian chìm vào bóng tối hoàn toàn.

Anh chỉ nghe thấy tiếng bước chân cô xa dần, tiếng cửa khép lại, và sau đó… im lặng.

Anh bước về phòng, bật bật lửa lên. Ngọn lửa run rẩy soi lên bức tường trắng.

Bức tường ấy — chỉ cách anh vài mét.

Anh đưa tay chạm vào nó, cảm giác lạnh, ẩm, trơn.

Chỉ một lớp gạch mỏng, nhưng nó giữ lại cả một quãng đời anh không thể bước qua.

Đêm ấy, mất điện đến gần nửa tiếng.

Anh ngồi tựa lưng vào tường, trong bóng tối, nghe âm thanh từ căn hộ bên cạnh: tiếng nước chảy, tiếng dao chạm thớt, tiếng cười của ai đó.

Cô đã thay đổi.

Giọng nói chậm rãi, ít cười hơn, nhưng dịu hơn, trầm hơn, và có chút xa lạ.

Thỉnh thoảng, anh nghe cô hát khe khẽ. Một bài hát cũ của họ.

Cô vẫn nhớ lời.

Anh cũng vậy.

“Chúng ta từng đi qua bao mùa gió, chỉ quên mất cách quay về...”

Anh nhắm mắt lại. Ngọn lửa bật lửa đã tắt, chỉ còn ánh trăng xuyên qua rèm cửa, chiếu lên mặt anh một vệt sáng mờ.

Cảm giác như ba năm chưa từng trôi qua.

Cảm giác như cô vẫn đang ở ngay đây — chỉ cách anh một bức tường.

Sáng hôm sau, điện đã có lại.

Trần Minh ra ngoài đi làm. Khi anh quay về buổi chiều, hộp thư trước cửa có một tờ giấy gấp đôi. Không ghi tên, chỉ một dòng chữ viết tay bằng nét chữ quen thuộc:

“Anh vẫn thích ngồi gần cửa sổ à?”

Không ký tên.

Nhưng anh biết.

Bàn tay anh run lên.

Mực chưa khô hẳn — chứng tỏ người viết chỉ vừa mới bỏ vào.

Anh ngẩng đầu nhìn quanh hành lang, nhưng chẳng có ai.

Chỉ có gió thổi, và ánh sáng vàng nhạt hắt từ phía bên kia tường.

Tối đó, anh không bật nhạc.

Chỉ ngồi, lắng nghe.

Cô nói chuyện điện thoại, giọng nhẹ và nhỏ:

“Em ổn. Anh đừng lo. Ở đây có người tốt lắm, hàng xóm dễ thương nữa…”

Anh bật cười khẽ, tiếng cười nghẹn giữa cổ.

Hàng xóm dễ thương, có lẽ là anh?

Đêm dần xuống.

Gió biển mang hơi ẩm lạnh tràn vào.

Anh ngồi dựa vào tường, chạm đầu ngón tay lên mặt tường lạnh.

“Nếu bức tường này có thể nói, liệu em có nghe anh không?”

Không ai đáp.

Nhưng bên kia, dường như có một tiếng thì thầm mơ hồ:

“Ngủ đi, Trần Minh…”

Anh mở mắt.

Không chắc là ảo giác hay thật, chỉ biết tim mình đập mạnh như lần đầu biết yêu.

Và ở khoảnh khắc ấy — anh biết, dù cả hai im lặng, dù khoảng cách chỉ là một bức tường, thì quá khứ vẫn chưa bao giờ thật sự rời đi.

Hết chương 1.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×