khoảng cách một bức tường

Chương 9: Lời chưa kịp nói


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng Đà Nẵng chuyển gió, nhẹ nhưng dai dẳng.

Trần Minh thức giấc giữa tiếng sóng xa, ánh nắng nghiêng vào căn hộ, cắt thành vệt dài trên sàn gỗ.

Anh pha cà phê, mở cửa ban công — và thấy Minh An đang đứng bên kia, cúi đầu đọc gì đó trên điện thoại.

Tóc cô buộc hờ, gió thổi tung vài sợi, chạm nhẹ vào gò má.

“Chào buổi sáng.”

“Chào anh.”

“Lâu rồi em không pha cà phê ở nhà.”

“Sáng nay em muốn yên tĩnh một chút.”

Câu nói nhẹ như hơi sương, nhưng anh nhận ra trong mắt cô có điều gì đó không giống mọi khi — một chút xa vắng, như thể tâm trí cô đang ở nơi khác.

Anh hỏi:

“Em ổn chứ?”

“Ổn. Chỉ là... có chuyện bất ngờ.”

“Chuyện gì?”

“Đạo diễn Lê Vũ muốn em ra Hà Nội hai tháng để thu giọng cho phim tài liệu.”

Anh khựng lại, tay siết nhẹ cốc cà phê.

“Hai tháng à?”

“Ừ. Thật ra chỉ định ở đó ba tuần, nhưng họ muốn em ở lại hậu kỳ thêm.”

“Khi nào đi?”

“Ba ngày nữa.”

Ba ngày — khoảng thời gian quá ngắn để nói hết những điều chưa nói.

Anh mím môi, cố giấu vẻ ngập ngừng, chỉ gật nhẹ.

“Cơ hội tốt đấy.”

“Em cũng nghĩ vậy. Nhưng tự nhiên... thấy sợ.”

“Sợ gì?”

“Sợ rời đi mà không biết mình có nên.”

Anh nhìn cô, ánh sáng phản chiếu lên khóe mắt cô — long lanh, nhưng hơi run.

“Em nên đi.”

“Anh nói dễ ghê.”

“Vì anh tin, Đà Nẵng sẽ nhớ em.”

“Còn anh?”

“Anh thì vẫn ở đây.”

“Chỉ ở đây thôi à?”

Cô cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy khiến tim anh lỡ nhịp.

Anh muốn nói: “Anh sẽ chờ.” Nhưng cổ họng nghẹn lại.

Buổi tối, anh mở đàn, viết lại đoạn nhạc dang dở.

Anh nghĩ, nếu có thể, anh sẽ thu nó lại, gửi cô mang theo.

Không cần lời, chỉ cần nhạc.

Khi tiếng gõ cửa vang lên, anh biết là cô.

Cô mang sang mấy tờ giấy — toàn là kịch bản phim.

“Anh giúp em xem với. Em đọc không quen mấy câu dẫn.”

“Đưa anh.”

Cô ngồi xuống ghế, đôi chân xếp nhẹ, dáng ngồi nghiêm túc như học trò.

Anh đọc từng dòng, chỉnh nhịp, nhắc cô ngừng ở chỗ lấy hơi.

Cô nghe, ghi chú, giọng nhỏ và ấm.

Giữa buổi, cô ngẩng lên:

“Nếu em đi, anh có nhớ không?”

“Anh còn chưa quên em khi em ở ngay cạnh.”

“Câu đó... có nghĩa là gì?”

“Nghĩa là... có lẽ, khoảng cách không quan trọng nữa.”

Cô im lặng.

Ánh đèn phản chiếu đôi mắt cô, lấp lánh như nước biển khi sắp đổ mưa.

“Anh nói thế... làm em không dám đi mất.”

“Anh không muốn giữ.”

“Nhưng nếu người ta không giữ, đôi khi lại chính là điều khiến mình muốn ở lại.”

Không ai nói thêm.

Không khí chùng xuống, nhẹ và sâu như tiếng đàn vừa tắt.

Ba ngày trôi nhanh như nước chảy.

Chiều cuối cùng, cô gõ cửa, mang theo vali nhỏ và cuốn sổ ghi chép.

“Em muốn gửi anh cái này.”

Cô đặt sổ lên bàn.

Trang đầu có dòng chữ:

“Đây là những bản ghi âm đầu tiên, nếu một ngày nào đó em không ở đây, anh có thể nghe giọng em bất cứ lúc nào.”

Anh chạm vào bìa sổ, mỉm cười buồn:

“Anh không cần phải mở đâu, vì giọng em ở ngay đây.”

Anh đặt tay lên ngực.

Cô nhìn, khẽ cười:

“Anh thật biết nói làm người ta khó đi.”

Gió thổi, rèm cửa bay nhẹ.

Bên ngoài, sóng đập vào bờ, đều đặn, xa xăm.

“Anh có ra sân bay tiễn em không?”

“Nếu em muốn.”

“Nếu em không nói, anh có đi không?”

“Có.”

“Vậy thì, em sẽ không nói.”

Câu nói mơ hồ mà chứa cả nửa nỗi chờ mong.

Sáng hôm sau, cô rời đi.

Trần Minh đứng ở ban công, nhìn theo chiếc taxi khuất dần.

Trời Đà Nẵng mờ sương, ánh sáng trắng phủ mờ cả đường chân trời.

Anh trở vào, căn hộ bỗng lặng lẽ lạ thường.

Không còn tiếng hát, không còn tiếng nước va vào bồn rửa, không còn ai gõ cửa hỏi mượn muối hay micro.

Chỉ có tiếng kim đồng hồ, và khoảng trống bên kia tường — trống thật.

Anh ngồi xuống ghế, mở laptop, bật lại một file ghi âm cũ.

Giọng cô vang lên, hơi khàn, ấm:

“Anh Trần Minh, anh đừng sửa lại đoạn này nhé. Em thích nó vụng một chút, nghe mới thật.”

Anh cười, rồi khẽ nói với màn hình:

“Anh không sửa đâu.”

Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi — nhẹ, nhưng kéo dài.

Ba tuần đầu, anh viết liên tục.

Nhạc dày, giai điệu êm, toàn là những khúc chưa từng đặt tên.

Anh gửi cho cô vài đoạn, kèm ghi chú:

“Nếu phim cần nền nhạc, em có thể dùng.”

Cô trả lời sau vài ngày:

“Em nghe rồi. Giống như anh vẫn đang ở ngay đây.”

“Anh cũng thấy thế.”

Rồi sau đó, họ im.

Không phải im vì xa, mà vì sợ nói ra điều gì đó sẽ khiến khoảng cách trở lại có hình.

Một tối, Minh An gọi video.

Phía sau cô là căn phòng nhỏ, tường dán cách âm, ánh đèn vàng nhạt.

“Anh nghe thử đoạn em mới thu nhé.”

Cô bật nhạc, giọng vang lên — trầm, nhẹ, nhưng mệt.

Anh nghe, rồi nói:

“Giọng em có vẻ khàn.”

“Em thu suốt từ sáng đến giờ.”

“Nghỉ đi, đừng cố.”

“Em không mệt. Chỉ là... nhớ.”

Anh khựng lại.

“Nhớ ai?”

“Đà Nẵng.”

“Và?”

“Cả người bên kia tường.”

Mắt anh chợt ươn ướt.

Anh bật cười khẽ, như để giấu đi:

“Anh cũng đang nghe tường đấy.”

“Tường nói gì?”

“Rằng nó vẫn lạnh, nhưng anh thì không.”

Cô bật cười.

Tiếng cười vang qua sóng, vỡ thành những âm nhỏ li ti, tan vào không khí.

Cuộc gọi kết thúc.

Anh ngồi lặng.

Màn hình tắt, nhưng tiếng cô vẫn văng vẳng trong đầu — như âm vang của bản nhạc chưa tắt hẳn.

Đêm ấy, anh không ngủ.

Anh viết một bản nhạc dài, không lời, tên là “Lời chưa kịp nói”.

Anh gửi cho cô, không ghi chú gì.

Sáng hôm sau, cô chỉ nhắn lại:

“Em nghe rồi. Cảm ơn anh... vì không nói.”

Khi mùa mưa đi qua, Đà Nẵng nắng trở lại.

Trần Minh ra biển, ngồi ở chỗ cũ, nhìn những con sóng nhỏ.

Anh nhớ lời cô: “Sóng nào cũng mang theo em.”

Anh tin.

Vì sóng hôm nay cũng đang trôi, và lòng anh, vẫn chờ.Buổi sáng ở Đà Nẵng, trời trong đến lạ.

Sóng biển dội lên, trắng xóa, nắng rải vàng khắp mặt nước.

Trần Minh tỉnh giấc, ngồi dậy, mở cửa ban công — bên kia tường vẫn im lặng.

Đã gần hai tháng kể từ ngày Minh An rời đi.

Mỗi ngày, anh đều pha hai tách cà phê, nhưng chỉ một tách còn hơi khói.

Anh bật điện thoại, thấy tin nhắn của cô:

“Anh có rảnh cuối tuần không? Em có tin vui.”

Anh gõ lại:

“Anh rảnh. Tin gì?”

“Phim xong rồi. Họ mời anh ra dự buổi chiếu thử.”

Anh đọc lại nhiều lần, ngón tay run khẽ.

Hai tháng xa, hai tháng nhớ, giờ chỉ cần một dòng tin cũng khiến tim anh như muốn đập lệch đi.

Anh nhìn quanh căn hộ — quần áo, đàn, bản nhạc, chậu sen đá — tất cả đều vẫn như hôm cô còn ở đây.

Nhưng anh biết, chỉ khi gặp lại, anh mới biết mình thực sự còn chờ điều gì.

1. Hà Nội, một sáng sương

Chiếc máy bay đáp xuống Nội Bài trong làn sương mỏng.

Không khí lạnh hơn anh tưởng.

Khi bước ra khỏi sân bay, anh nhìn quanh — dòng người tấp nập, taxi xếp hàng, âm thanh vội vã.

Giữa tất cả, anh thấy cô.

Minh An đứng cạnh cửa, áo khoác dài màu be, tóc xõa, đôi mắt sáng, và nụ cười mà anh từng nghĩ không bao giờ quên được.

Cô vẫy tay, giọng trong như ngày nào:

“Anh nhìn quanh làm gì? Em ở đây.”

Anh bước lại, chậm rãi, như thể chỉ cần đi nhanh quá thì khoảnh khắc ấy sẽ tan mất.

“Em gầy đi.”

“Anh vẫn nói câu đó hả?”

“Anh chưa bao giờ nói hết được.”

“Thế thì nói lại đi.”

“Em gầy đi.”

“Ừ, lần này thì đúng.”

Cả hai cùng cười.

Tiếng cười nhẹ, nhưng khiến không khí quanh họ ấm lên.

Trên xe, cô chỉ đường:

“Phim chiếu tối nay ở phòng chiếu riêng của đoàn. Ban ngày em muốn dẫn anh đi quanh Hà Nội một chút.”

“Anh chưa từng đi cùng hướng dẫn viên đặc biệt thế này.”

“Thế thì anh nên chuẩn bị tinh thần, vì em không nhớ đường giỏi đâu.”

Họ dừng ở hồ Tây.

Trời phủ sương, mặt nước tĩnh lặng như gương.

Cô ngồi xuống ghế, mở bình trà:

“Em học được cách này ở Đà Nẵng. Sáng nào cũng mang theo trà, giống anh mang theo cà phê.”

“Thế thì, Hà Nội hôm nay cũng có mùi Đà Nẵng rồi.”

“Và anh cũng đang ở đây.”

Câu nói thoáng qua, nhưng tim anh rung lên.

Anh nhìn cô, gió thổi làm tóc cô khẽ rối, nắng lạc qua làn sương.

Mọi thứ quá yên, quá gần, khiến anh không biết phải giấu cảm xúc ở đâu nữa.

2. Buổi chiếu

Tối đó, phòng chiếu nhỏ, chỉ hơn mười người.

Khi nhạc mở lên, anh nhận ra đoạn giai điệu của mình — bản “Lời chưa kịp nói” cô từng nghe qua.

Và rồi giọng cô vang lên.

“Có những khoảng cách không cần san bằng, chỉ cần người ta vẫn nghe thấy nhau qua tường.”

Trần Minh ngồi yên.

Mỗi âm, mỗi chữ đều như đâm vào tim anh — không phải vì đau, mà vì thật quá.

Anh quay sang, bắt gặp ánh mắt cô trong bóng tối.

Cô không nhìn vào màn hình, mà nhìn anh.

Trong phút chốc, mọi tiếng động biến mất.

Chỉ còn ánh sáng phản chiếu lên gương mặt cô, và tiếng tim anh đập không đúng nhịp.

Khi phim kết thúc, cô hỏi khẽ:

“Anh thấy sao?”

“Giống như nghe lại chính mình.”

“Em cũng thấy thế. Em đọc mà cứ như đang nói với người ngay bên kia tường.”

Anh cười, nhưng mắt ươn ướt.

“Người đó có nghe thấy không?”

“Có. Và chắc anh ấy đang ngồi ở đây.”

3. Cơn mưa đêm

Đêm đó, Hà Nội đổ mưa.

Họ trú dưới mái hiên một quán cà phê nhỏ ở phố cổ.

Tiếng mưa rơi dày đặc, mùi cà phê hòa với mùi đất ẩm.

“Em nhớ Đà Nẵng không?”

“Nhớ. Nhưng không chỉ Đà Nẵng.”

“Anh hiểu.”

Cô ngẩng lên nhìn mưa, giọng khẽ run:

“Anh biết không, lúc em thu giọng đoạn cuối, em phải dừng mấy lần. Cứ nghe tiếng nhạc của anh là cổ nghẹn.”

“Vì sao?”

“Vì em biết, mỗi nốt nhạc anh viết ra đều có một phần em trong đó.”

Anh im, bàn tay nắm chặt ly cà phê nóng.

Cô tiếp lời:

“Nhưng điều lạ là, em không thấy nặng nề. Em thấy bình yên.”

“Bình yên là tốt.”

“Anh nghĩ thế thật à?”

“Ừ.”

“Vậy tại sao tim anh vẫn run?”

Câu hỏi khiến anh không thở nổi trong một khắc.

Cô nhìn thẳng, ánh đèn phản vào mắt cô, sáng như giọt mưa.

Anh muốn nói “vì anh yêu em”, nhưng lại chỉ thốt được:

“Vì anh sợ nói sai điều gì đó.”

Cô mỉm cười, nghiêng đầu:

“Sai cũng được, miễn là nói.”

“Anh không muốn để điều gì hỏng.”

“Anh à, đôi khi im lặng mới là cách khiến mọi thứ hỏng thật.”

Cô quay mặt đi, nhìn ra mưa.

Một giọt nước nhỏ trên mi mắt — không biết là mưa hay nước mắt.

4. Sáng hôm sau

Họ chia tay ở cổng khách sạn.

Anh bay về lại Đà Nẵng, cô ở lại Hà Nội để kết thúc công việc.

Không ai hứa hẹn, không ai dặn dò.

Khi máy bay cất cánh, anh nhìn xuống — thành phố nhỏ dần, rồi biến mất trong mây.

Trong lòng anh, chỉ còn vang lên một câu cô từng nói đêm qua:

“Miễn là anh nói.”

Về lại căn hộ, anh thấy trên bàn có một bưu kiện nhỏ — gửi từ Hà Nội.

Bên trong là một tờ giấy và một USB.

Giấy viết:

“Đây là bản thu cuối. Em không biết lần tới chúng ta sẽ còn cùng nghe chung một bản nhạc nào không.

Nhưng nếu một ngày anh bật nó lên, và thấy tim mình còn run, thì hãy tin — khoảng cách ấy chưa bao giờ tồn tại.”

Anh bật file trong USB.

Giọng cô vang lên, giữa nền nhạc anh viết:

“Người ta bảo, mọi câu chuyện đều có hồi kết. Nhưng em nghĩ, có những khoảng cách — khi đã biến mất, thì mãi mãi không có kết thúc.”

Anh nghe đến cuối, cười, rồi thở ra thật khẽ.

Bên kia tường vẫn im lặng, nhưng anh biết — giọng cô vẫn đang vang trong không khí, đâu đó giữa hai thành phố, giữa hai người từng đứng bên nhau, chỉ cách một bức tường.

Hết chương 9.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×